Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 317 :

Ngày đăng: 03:35 19/04/20


Cố Hành Cương đứng đó xem tranh, ngước mắt lên nhìn Đỗ Nhược.



Đỗ Nhược bị người khác bắt gặp tâm trạng, mặt đỏ ửng, cúi đầu, hình như rất không phục.



“Những người không phận sự có thể rời khỏi!” Cố Hành Cương lạnh lùng nói.



Đỗ Huyên nhìn Đỗ Nhược, cô cảm thấy mình có thể chính là người không có phận sự, mục đích của cô chính là tạo ra mâu thuẫn giữa Đỗ Nhược và Khương Triều Nguyên, sau đó cô chờ cho Khương Triều Nguyên xử lý Đỗ Nhược.



Xem ra thể lực của tay tài xế này đáng kinh ngạc!



Đỗ Huyên mang ánh mắt ranh ma liếc nhìn Đỗ Nhược rồi đi ra.



Đỗ Nhược cũng muốn đi ra.



“Anh có nói em có thể đi ra chưa?” giọng Cố Hành Cương nói từ sau lưng.



Mặc dù hai người đã ngủ với nhau một đêm, nhưng họ vẫn không có sự giao tiếp tốt.



Bây giờ lại bị Cố Hành Cương bắt.



Cố Hành Cương tay cầm tranh, từng bước tiến đến phía cô!



Đỗ Nhược theo bản năng lùi về ép sát tường phía sau.



“Người này là ai? Tại sao anh không biết?” Cố Hành Cương đưa tranh cho Đỗ Nhược, “đã làm nhiều cuộc phẩu thuật, chạm vào phụ nữ cũng nhiều, làm sao nhớ ngày hôm đó anh có làm phẫu thuật ngực cho một phụ nữ, nên có sờ ngực cô ấy hôm đó?”



“Anh...” mỗi lần đối mặt Cố Hành Cương, Đỗ Nhược luôn không thốt nên lời.



“Người này tên gì? Hóa ra người luôn ở trong lòng cô hai Đỗ chính là anh ta! Mặc dù tôi khinh anh ta, ngay cái nhìn đầu tiên đã cướp đi linh hồn của cô hai Đỗ, dù có như thế, đêm nay có muốn ngủ với hắn không?” Cố Hành Cương mang giọng nói cực kỳ nam tính, rõ ràng trong lòng đang tức giận, nhưng lại giả vờ bình tĩnh.



“Em không ngủ với một tên cưỡng hiếp thô bạo như anh!” Đỗ Nhược giương mắt nhìn Cố Hành Cương.



Cố Hành Cương cũng đùa cợt nhìn cô.



Trong phút chốc Cố Hành Cương hôn lên môi Đỗ Nhược lần nữa, tay chạm vào ru.



Sờ làm Đỗ Nhược nhột.



……
“Chú Nam?” Cố Tam Nhi vừa bất ngờ vừa vui vẻ, “không phải nói là thứ 7 sao? Hôm nay không phải mới thứ 6 sao?”



“Sống vui vẻ quá ha?” Nam Lịch Viễn đứng cạnh bờ hồ, nước nhấp nhô nhưng vẫn nhìn thấy được bóng đôi chân dài của cô dưới nước, khoanh tay lại.



“Cuộc sống ngắn ngủi đương nhiên phải biết kịp thời hưởng thụ, vui vẻ ngày này, buồn chú ngày kia. Vậy tại sao cháu không nên vui vẻ chứ?” Cố Tam Nhi vẫn còn trong hồ.



Bởi vì lời cảnh báo vừa rồi của Kiều Y Đình cô vẫn còn nhớ.







“Kiều Kiều, cậu đưa giùm tớ cái khăn màu trắng!” Cố Tam Nhi nói với Kiều Y Đình.



Ngâm mình trong hồ bơi vốn không phải chuyện gì to tát, xem ra ở đây khác với Harvard, ở Harvard cô cũng thường bơi như thế này mà không có ai nhìn tới.



Kiều Y Đình ném cái khăn trắng cho Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi nắm lấy tay cầm bước lên trên, vắt mũ bơi, nước từ trên tóc nhỏ xuống tí tách, cô bước đến trước mặt Nam Lịch Viễn, “Chú Nam, hôm nay tìm cháu có việc gì không?”



Mặc dù đã che hết nửa thân trên, nhưng vẫn lộ ra đôi chân dài trắng nõn.



Nam Lịch Viễn cảm thấy hôm nay chắc anh chết tại đây rồi, lửa trong cuống họng cũng không kiềm chế được nữa rồi.



“Cháu đi mặc đồ trước đã, mặc xong rồi chú nói!” Nam Lịch Viễn nói có vẻ hơi kích động.



Anh đã nghe thấy tiếng bọn con trai dưới hồ bơi thì thầm.



“Cố Niệm Đồng”



“Tam tiểu thư nhà họ Cố”



“Vị thế quá cao so với trường chúng ta, chắc chắn theo đuổi không nổi”



Những lời này không lọt đến tai Cố Niệm Đồng, cô đi ngang qua Nam Lịch Viễn, chăm chú nhìn vào chân mình.



Nam Lịch Viễn nhìn đôi bàn chân trắng nõn của cô, ngón chân giống như bên trong vỏ ốc.



Anh biết hôm nay anh chết chắc, nếu Cố Niệm Đồng mặc đồ thì có thể anh vẫn còn cứu được.



Nhưng đúng lúc này, Cố Niệm Đồng bất cẩn giẫm phải hạt trân châu cô uống, cô chao đảo ngã xuống hướng Nam Lịch Viễn, cái khăn trên người cũng bị tuột ra!