Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 324 :
Ngày đăng: 03:35 19/04/20
Cố Hành Cương ngồi trên ghế, một cánh tay đặt lên bàn, chân này gác chân nọ, bàn tay cầm một bật lửa bật lên bật xuống, “Hoắc thiếu gia không chịu đánh người phụ nữ mình à?”
“Tại sao tao phải nghe theo một thằng tài xế như mày? Nếu có ngày có người kêu mày đánh vợ mày coi mày dám không?” Hoắc Đông đỡ Đỗ Huyên đang bị giật mình, về việc thượng cẳng tay cẳng chân, dù sao Cố Hành Cương là con trai Cố Minh Thành, chỉ là theo cách nói của người khác, việc mất mặt như vậy không cùng đường anh sẽ không làm.
Chưa kể, anh vẫn là bạn trai Đỗ Nhược, tương lai lại là “em rể” của mình, nếu giờ nghe anh thì về sau chớ phải…
—
Cố Hành Cương quay mặt nhìn bật lửa trong tay, “Với tôi, sẽ không có ngày ấy! Thêm nữa, có người nói với tôi anh từng đặt một kiện hàng hơn 50 triệu, tiền thì trao rồi mà hàng thì không thấy, tôi còn nghe nói tiền của anh rất mờ ám… tài sản phi pháp…”
Sắc mặt của Hoắc Đông chợt xanh lè, đúng là anh kinh doanh phi pháp, dùng kiện hàng dó để rửa tiền.
Anh nhìn về phía Đỗ Nhược mong cô giúp anh cầu tình.
Đỗ Nhược quả nhiên đứng lên, dù sao là người một nhà, ra nông nỗi này cũng không được, cô cúi mình trước mặt Cố Hành Cương, “Có thể đừng đánh không? Dù gì cũng là người nhà!”
Cô nhỏ giọng nói.
Cố Hành Cương nhìn Đỗ Nhược, “Lần đầu tiên nghe em nói chuyện hiền hòa như thế!”
“Em cũng lần đầu thấy anh ác liệt như vậy!”
Nếu đổi là người khác mà nói vậy hẳn 80% chết chắc rồi.
“Người ta đánh em, em còn nói giúp, có phải người ta bán em em cũng giúp người ta đếm tiền không? Có một cô vợ ngu ngốc như em anh không ác liệt sao được, không lẽ để nó lên đầu ngồi! Hoắc Đông, giờ có đánh không?” Cố Hành Cương xoay đầu nhìn Hoắc Đông.
Hoắc Đông giờ biết gặp đại nạn rồi, không đánh không được, ai bảo Đỗ Huyên hứng khởi đánh Đỗ Nhược làm gì.
Đỗ Nhược hôm nay không còn là Đỗ Nhược xưa kia!
Anh nói bên tai Đỗ Huyên, “Xin lỗi em nha bà xã!”
Một bài tay nhẹ nhàng giáng lên mặt Đỗ Huyên.
“Anh dám đánh tôi!” Đỗ Huyên điên tiết lên đạp lên người Hoắc Đông.
Hoắc Đông cãi lại, “Em cũng thấy đó, anh bị ép mà!”
Hai người vật lộn với nhau, nắm tóc, đá đạp.
Cố Hành Cương nhìn hai người, nhìn lại Đỗ Nhược, “Nếu về sau cô ta còn dám đánh em thì em đánh lại! Có anh ở đây, em sợ gì! Đi!”
Anh kéo cô rời đi.
Anh sải bước dài quá cô theo không kịp, “Cha còn chưa đến! Anh có đợi không?”
“Những thứ tôi dạy em ấy đều không biết làm!”
“Vậy ư?” Nam Lịch Viễn bắt đầu phân tích bài thi của Cố Niệm Đồng, “Dạy dỗ học trò là trách nhiệm của giáo viên, có lẽ thầy Hà từ Havard, à không, tôi quên, Cố Niệm nhà tôi cũng xuất thân Havard, hẳn kiến thức giống với thầy Hà mới đúng, thế là sao, thầy Hà?”
Vốn là một cuộc họp dặn dò phụ huynh, thế mà bị Nam Lịch Viễn lật ngược ván cờ.
Nếu Cố Minh Thành tới nhất định không được vậy đâu!
Cố Niệm Đồng vô cùng sung sướng, hôm nay mới biết thì ra chú Nam mồm mép hay vậy, câu nào câu nấy đều đầy tính châm chọc làm Hà Đỉnh á khẩu.
Anh cũng mới thấy bài thi, chắc chắn chưa chuẩn bị gì cả!
Năng lực ứng biến đúng tuyệt!
Tóm lại Cố Niệm Đồng sai thì dồn lên đầu anh, không phải lỗi của Cố Niệm Đồng thì đổ lên đầu Hà Đỉnh.
Thành ra Cố Niệm Đồng không sai gì hết!
Cả Cố Niệm Đồng nghe xong cũng hãnh diện nghĩ mình học dở toán đều là tại Hà Đỉnh!
“Tóm lại môn toán của em Đồng vẫn phải nâng cao!” Hà Đỉnh nói.
“Tôi sẽ dạy dỗ nghiêm hơn! Đi, Niệm Đồng!” Nam Lịch Viễn đứng lên quàng vai Cố Niệm Đồng rời đi!
Cố Niệm Đồng đi tới cửa, quay đầu nhìn lại, giơ hai ngón tay với Hà Đỉnh.
Hà Đỉnh tức chết mất!
Anh đúng là ví dụ cho việc trộm gà không thành còn mất nắm gạo!
Anh gọi cho Kiều Kiều, hỏi Cố Niệm Đồng gần đây có đêm nào không về kí túc xá không, Kiều Kiều đáp thứ bảy tuần trước cô không về!
Nhất định là ở bên cạnh Nam Lịch Viễn!
Cố Niệm Đồng bước ra khỏi văn phòng đã khen tới tắp miệng mồm và tài ứng biến của Nam Lịch Viễn.
“Còn không phải vì em?” Nam Lịch Viễn không mở cửa xe, hôm nay trời đẹp, vẫn còn sớm nên anh muốn đi dạo trong trường.
“Về sau em không sợ sai phạm nữa!” Cố Niệm Đồng đắc ý, hôm nay coi như đã trút được cơn giận, chọc tức Hà Đỉnh.
“Muốn anh làm phụ huynh cho em cả đời à?” Nam Lịch Viễn vừa đi vừa nói.
“Ừ!” Cố Niệm Đồng đáp.