Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 34 :

Ngày đăng: 03:31 19/04/20


“Tôi nhận!” Không thể không nói, lúc này Khương Thục Đồng quả thực cũng mềm lòng. Cô không phải thánh nhân tới mức thiên kim không dời uy vũ không khuất. Cô chỉ là một phụ nữ nhỏ bé, hơn nữa người đàn ông này đã từng có hai lần cũng cô thân mật, khiến cô cả đời này đều khó quên.



Cố Minh Thành đưa Khương Thục Đồng đến cửa bệnh viện rồi đánh xe rời đi, trước khi đi chỉ nói: “Bảo trọng thân thể.”



Khương Thục Đồng gật gật đầu.



Cực nhọc ngày đêm ở bệnh viện, chăm sóc cho Lục Chi Khiêm khoảng hai mươi ngày rốt cuộc anh cũng được xuất viện. Hai mươi ngày này anh cùng Khương Thục Đồng sớm chiều ở chung khiến cái nhìn của anh với Khương Thục Đồng thay đổi rất nhiều.



Hàng ngày Khương Thục Đồng chăm sóc cho anh không một câu oán hận, chịu thương chịu khó so với các hộ lý còn hơn nhiều.



Lục Chi Khiêm cảm thấy, nếu đã là vợ chồng thì về sau cứ sống thật tốt, tuy rằng anh không phải người đàn ông đầu tiên nhưng anh cũng từng có rất nhiều phụ nữ, huề nhau.



Buổi tối hôm đó, Lục Chi Khiêm phá lệ vào phòng ngủ của Khương Thục Đồng. Lúc khuỷu tay anh đè lên gối Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng đỏ mặt ngẩng nhìn anh, cô cho rằng hai người rốt cuộc cũng phải có lần đâu tiên, nhưng cô không ngờ được bỗng nhiên một trận cồn cào ghê tởm từ trong bụng, cô không thể chặn được nó chạy tới cổ hỏng.



Sắc mặt Khương Thục Đồng tái nhợt, theo bản năng cô đẩy Lục Chi Khiêm ra, chạy vào phòng vệ sinh ôm bồn cầu nôn ọe, nôn thật sự lợi hại, chỉ hận không thể đem hết mật đều ọe ra.



Rốt cuộc cũng nôn xong, cô súc miệng, dùng khăn giấy lau miệng, toàn thân đều không thoải mái.



Cô vừa xoay người liền thấy Lục Chi Khiêm đứng ở cửa nhà vệ sinh, ánh mắt hung tợn nhìn cô chằm chằm: “Lần trước có thai là giả, lần này là thật đi?”



Trở mặt nhanh như vậy làm Khương Thục Đồng thật sự thấy băng giá trái tim.



Có lẽ thật sự có thai, lần trước cô sốt nên đã quên uống thuốc tránh thai. Cô cũng nghĩ, cũng chỉ có một lần sao có thể có thai được, hơn nữa ngày đó cũng là kỳ an toàn của cô, cô đã xem xét cẩn thận, cho nên sao có thể? Khương Thục Đồng sửng sốt, mang thai, cô chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng cũng chỉ một lần sao có thể mang thai?



Giọng Lục Chi Khiêm lớn tới mức có thể thổi bay cả nóc nhà. Anh vốn dĩ muốn đẩy cô đến chân tường nhưng lại nghĩ tới khi anh nằm viện cô đã dốc lòng chăm sóc, tay anh rũ xuống.



“Đứa bé của ai? Cố Minh Thành?” Tay Lục Chi Khiêm tuy không tiếp tục hành động nhưng giọng vẫn rất lớn.



Khương Thục Đồng vẫn đứng yên đó, không nói lời nào. Trong lòng cô đang loạn thật sự, bị Lục Chi Khiêm bắt được nhược điểm này, hơn nữa lại là nhược điểm tai hại, hôn nội xuất quỹ, dù có một ngàn há mồm cô cũng nói không rõ.
Khương Thục Đồng thu đũa lại, buổi tối nay món này cô rốt cuộc không chạm tới.



Không thể vì một nhân viên nhỏ nhoi ăn cơm mà khiến tổng giám đốc dừng lại cả bàn ăn như thế được.



Mọi người đang thảo luận điều gì cô cũng không để vào lòng, rất nhanh cuộc thảo luận đã xong, cơm cũng ăn xong, Khương Thục Đồng xuống lầu chuẩn bị bắt xe.



Vừa mới định gọi xe Cố Minh Thành đã lái xe đi tới, bắt Khương Thục Đồng lên xe.



Tóc thổi lung mái tóc dài của cô, cô đưa tay vén lại mái tóc, liền lên xe.



Cố Minh Thành khởi động xe, Khương Thục Đồng tiếp tục cầm điện thoại vào Gacsach.com đọc truyện, vốn dĩ không phải muốn đọc, mà ở trên xe Cố Minh Thành, chỉ có mình cô và anh ở đây, quá xấu hổ cho nên cô tìm chuyện để làm.



Không ngờ có tin nhắn thoại của Lục Chi Khiêm gửi đến.



Khương Thục Đồng ấn mở, từ loa điện thoại giọng của Lục Chi Khiêm truyền đến: “Vợ à, em vừa mới sinh non…”



Thật là cô sợ cái gì thì cái đó liền tới. Cô sợ Cố Minh Thành biết chuyện cô sinh non, hiện tại chỉ hy vọng anh không nghe được, hoặc không để ý, bởi vì vừa rồi anh đang đợi đèn đỏ, tinh lực tập trung vào tình hình giao thông phía trước.



Có điều cô không có may mắn đó, Cố Minh Thành cau mày lại, nói một câu: “Sinh non?”



Đèn đỏ tắt, đèn xanh sáng, Cố Minh Thành lái xe nhanh qua, sau đó dừng lại ở ven đường.



Trong lòng Khương Thục Đồng sợ tới mức không thở được, không biết anh sẽ làm gì với cô. Theo sự hiểu biết của Khương Thục Đồng về Cố Minh Thành, một khi có người chọc anh thì anh sẽ không chút lưu tình. Khương Thục Đồng không biết anh có thèm để ý tới đứa nhỏ này không, nhưng cô biết anh sẽ biết đứa nhỏ này là của anh, bởi vì chuyện của cô với Lục Chi Khiêm thì anh đều biết rõ, cho nên Khương Thục Đồng cảm thấy không nên lừa anh, hơn nữa cũng không thể gạt được.



Cô dựa vào cửa xe, cảnh giác nhìn ánh mắt đáng sợ của Cố Minh Thành, môi cô mím chặt, tim đập thình thịch.



“Đứa bé của ai?” Anh dừng lại, hỏi một câu.