Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 339 :

Ngày đăng: 03:35 19/04/20


Gương mặt Cố Tam Nhi đầy vẻ tức giận đứng trong văn phòng của Hà Đỉnh.



Cô có một thói quen, chính là trong khi đứng hai tay thường đặt sau lưng.



Hà Đỉnh ngồi đó với dáng vẻ âm mưu đã đạt được mà nhìn Cố Niệm Đồng, hôm nay anh ta muốn khiến cho Nam Lịch Viễn mất hết thể diện.



“Bài tập là chồng em làm giúp em sao?” Hà Đỉnh nói một cách oán hận, lúc nói chuyện với Cố Tam Nhi anh ta vẫn rất tùy ý như lúc hai người còn ở Harvard, hơn nữa hôm nay Hà Đỉnh còn rất tức giận nên ngữ khí càng không tốt.



“Em nói lỡ lời, nói sai rồi!” Cố Tam Nhi nghiêng đầu nói, cô đến trường Đại học Giang Thành liền xem như đã rơi vào tay Hà Đỉnh rồi, cô biết là Hà Đỉnh cố ý muốn làm khó cô, không muốn cô được thoải mái mà.



“Nói sai câu nào chứ? Là nói ‘anh ta là chồng của em’ nói sai rồi, hay là ‘anh ta làm bài tập cho em’ đã nói sai?” Hà Đỉnh chất vấn.



Nghĩ như vậy thì hình như cũng đúng, Cố Tam Nhi hình như không nói sai chỗ nào, nhưng cô lại cảm thấy rất là kỳ lạ.



Bốn giờ.



Nam Lịch Viễn nhanh chóng chạy từ công ty đến, anh mặc một cái áo sơ mi đen, áo khoác ngoài bằng lông dê màu xám sẫm đang được vắt trên cánh tay anh.



Cố Tam Nhi quay lưng về phía anh nên không nhìn thấy.



Lúc anh đi ngang qua cạnh cô liền vươn tay xoa xoa đầu cô, “Lại gây phiền phức cho chồng em rồi?”



Lúc này Cố Tam Nhi mới biết anh đã đến.



Hà Đỉnh trông thấy Nam Lịch Viễn liền tức giận không kiềm chế được.



Anh ta nói với Nam Lịch Viễn, nội dung bài tập Cố Tam Nhi, anh ta căn bản chưa từng giảng qua, với lại bài tập cô làm lại rất lung tung rối loạn.



Nam Lịch Viễn ngồi trên chiếc ghế đặt ở trước mặt Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi đứng nghiêng sau lưng anh.



Nam Lịch Viễn ngẩng đầu nhìn Cố Tam Nhi, Tam Nhi liền nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không thèm để ý đến anh.



Hà Đỉnh nói với Nam Lịch Viễn rất nhiều việc cả về công lẫn về tư, anh ta đứng trên lập trường của một giáo viên để nói những việc này, bảo Nam Lịch Viễn về sau phải quản giáo Cố Tam Nhi cho tốt.



Nam Lịch Viễn thỉnh thoảng gật gật đầu, đôi lúc lại ngước đầu lên nhìn Cố Tam Nhi.



Do lúc này sự chú ý của Nam Lịch Viễn không đặt trên người Hà Đỉnh, chứ nếu không với tính cách của anh, tuyệt đối sẽ không cho phép Hà Đình ngạo mạn như vậy.



Họp phụ huynh kết thúc, Cố Tam Nhi liền xoay người chuẩn bị đi xuống lầu.



Nam Lịch Viễn suy cho cùng cũng đi nhanh hơn cô, nên hai người đã đụng mặt ở trong thang máy.



Hai người cùng vào chung một thang máy nhưng lại không nói với nhau câu nào.



Sau khi xuống lầu, Cố Tam Nhi nói với Nam Lịch Viễn, “Mang cái ly của anh đi đi!”



Hôm nay là Thứ Ba, ký túc xá nữ mở cửa, con trai cũng có thể đi vào.




Anh không quan tâm được nhiều như vậy, anh ôm Cố Tam Nhi lên liền đi ra ngoài, tiện tay đóng ầm cửa phòng lại.



“Là tại anh không tốt.” Anh nói với Cố Tam Nhi.



Cố Tam Nhi nhắm mắt lại, ngất đi.



Ở dưới lầu anh gặp được hai người Kiều Kiều và Bối Vi vừa đi dạo phố về, Nam Lịch Viễn nói với Kiều Kiều, “Thân thể cô ấy không thoải mái, tôi mang cô ấy về nhà, ngày mai sẽ xin nghỉ phép cho cô ấy!”



Kiều Kiều sững sờ, rõ ràng lúc Cố Tam Nhi học tiết Toán vẫn còn rất khỏe mạnh mà.



Cô ấy không hiểu!



Cố Tam Nhi ngồi vào ghế phụ, cô vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, cho tới lúc gần đến nhà Nam Lịch Viễn thì cô tỉnh lại.



Nhưng cô lại không khóc cũng không ầm ĩ, ánh mắt vẫn một mực nhìn ra ngoài cửa sổ.



Quãng thời gian đẹp nhất của một người con gái đã không còn nữa rồi, nụ hôn đầu và đêm đầu đều đã mất rồi, nhưng lại không hề tốt đẹp chút nào.



Tất cả đều do người đàn ông bên cạnh này ban tặng.



Nam Lịch Viễn lái xe về đến nhà, anh đi sang phía bên kia xe để mở cửa và ôm Cố Tam Nhi ra ngoài.



Cố Tam Nhi muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng nửa người dưới của cô cực kỳ đau đớn.



Cô một mực dùng ánh mắt căm hận nhìn Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn không nói gì cả.



Suy cho cùng thì chuyện này cũng là do anh có lỗi với cô.



Tay cô đặt sau lưng anh nắm chặt lại, móng tay bấu chặt lấy anh nhưng anh cũng không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.



Vẫn một đường ôm cô lên lầu, đưa cô vào phòng!



Cô đã từng nói muốn tìm đến cái chết, Nam Lịch Viễn biết cô nhất định nói được làm được!



Sau khi đắp chăn lên cho cô, thấy trên trán Cố Tam Nhi vẫn cứ ra mồ hôi, Nam Lịch đi xuống nhà bếp nấu nước gừng đường đỏ cho cô, anh bưng chén đến đưa cho cô, Cô Tam Nhi lại quay đầu đi, “Tôi không uống!”



“Phải để anh quỳ xuống tạ lỗi sao?”Nam Lịch Viễn cũng tức giận.



Anh đã sớm biết bản thân cần phải cho Cố Tam Nhi thời gian để cô có thể đón nhận anh, cô từ nhỏ đã được sống trong sung sướng, tùy tính, nói được thì sẽ làm được.



Cố Tam Nhi yêu kiều, non nớt của anh!



Vào lúc anh chưa hoàn toàn có được cô thì anh cũng đã mất đi chính mình, ở trước mặt cô anh đã không còn là Nam Lịch Viễn của trước đây nữa rồi.



Có lẽ từ nay về sau, anh cũng sẽ giống như Cố Minh Thành, nếu cô nói cô muốn hái sao thì anh sẽ không dám hái mặt trăng đến đưa cho cô!