Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 347 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Cả mười lăm cuộc điện thoại này, Nam Lịch Viễn đều nhận. Câu tra lời trước sau như một, “A lô.”



Cố Tam Nhi đột nhiên rất muốn khóc, cô liên tục về đến trường. Khi đến trước cổng liền lau khô nước mắt.



Ngày hôm sau,là một ngày nắng đẹp, Cố Tam Nhi lôi kéo Kiều Kiều ra sân thể dục chạy bộ.



Cố Tam Nhi mặc một bộ áo quần chạy bộ màu trắng, chân mang giày thể thao, cô và Kiều Kiều đang chạy rất chậm trên sân.



Sân thể dục nằm trong trường đại học, vòng ngoài cùng dành cho chạy bộ, ở giữa là dành cho đá bóng và bóng chuyền.



Lúc Cố Tam Nhi và Kiều Kiều chạy đến trước cổng sân thể dục, một chiếc xe dừng lại gần đó.



Một chiếc Land Rover, Cố Tam Nhi đã từng nhìn thấy qua. Trước đây hình như Nam Lịch Viễn cũng từng lái một chiếc như vậy đến họp phụ huynh cho cô, nhưng chưa kịp nhìn thấy số xe, cô và Kiều Kiều đã chạy ngang qua rồi, không biết từ trên xe bước xuống là ai.



Trong lòng cô thầm nghĩ: Giang Thành rộng lớn, sân thể dục lớn thế này, đường đường là Nam tổng sao lại có thể đến trường đại học Nam Thành luyện tập chứ?



Không thể nào.



Chạy được nửa vòng, cô ngoái đầu lại nhìn, lại đột nhiên nhìn thấy Nam Lịch Viễn và Miêu Doanh Cửu đang cầm bóng chuyền đi đến sân bóng chuyền.



Thật sự?



Có thể do vợ anh ấy là sinh viên cũ của trường này đi.



Cố Tam Nhi chạy ở vòng ngoài, Kiều Kiều chạy ở vòng trong, Nam Lịch Viễn và Miêu Doanh Cửu cũng ở vòng trong.



Cố Tam Nhi đưa mắt nhìn, liếc liếc Kiều Kiều.



“Nhìn cái gì vậy? Tam Nhi?” Kiều Kiều hỏi.



“Cậu nhìn xem đó có phải là Nam Lịch Viễn không?” Cố Tam Nhi căng mắt ra nhìn giữa sân thể dục.



Sân rất lớn, nhìn không phải cái gì cũng rõ ràng.



Nhưng cái thân ảnh đó, trên người mặc một bộ đồ thể thao thoải mái màu đen, trong tay cầm quả bóng chuyền, chầm chậm bước đi, tao nhã dáng người, cao hơn một cái đầu so với Miêu Doanh Cửu. Cái bộ dáng như hạc đứng giữa bầy gà đó chỉ có thể mình Nam Lịch Viễn có.



“Đúng vậy”



Miêu Doanh Cửu đã nhìn thấy Cố Niệm Đồng rồi.



“Thật có duyên quá, lại gặp cô ấy rồi. Anh nhìn thấy cô ấy chưa?” Cô ta nói với Nam Lịch Viễn.



“Lúc vừa mới đến đã nhìn thấy rồi”




“Ừm”



Cố Tam Nhi đầu vẫn nghiêng về một bên, mắt nhìn ra cửa sổ hỏi: “Cô ấy đâu?”



“Ai?”



“Chính là Cửu Nhi ấy”



“Cô ấy bận, không đến!”



Cố Tam Nhi “Ừm” một tiếng, “Kỳ thực tôi cũng không sao cả, chỉ là lúc đi đường không cẩn thận. Lần sau tôi sẽ chú ý, sẽ không để xảy ra chuyện này nữa!”



Nói xong liền cười lên, đôi mắt cong cong rất đẹp.



Nam Lịch Viễn vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.



Cố Tam Nhi cũng luôn nhìn vào anh.



“Chú…” Cố Tam Nhi cảm thấy gọi chú Nam thật ngại, gọi tên cũng không được, người ta đã …kết hôn rồi, tôn trọng nhất vẫn cứ nên gọi là, “Nam tổng, anh của tôi gọi ngài đến sao?”



“Ừm”



Xưng hô thay đổi rồi, lại thành càng xa lạ hơn, “Nam tổng”.



“Anh tôi là như vậy, không có chuyện gì cũng cứ làm lớn chuyện lên. Cứ luôn phiền đến ngài, thật ngại quá!” Cố Tam Nhi nói.



Dường như người chỉnh anh ở Cố gia không phải là cô, dường như người khiến cho Nam Lịch Viễn vội vàng trở lại cũng không phải là cô.



Cô đã từng thân thiết như vậy với Nam Lịch Viễn, đến hôm nay lại xa cách như vậy.



Bởi vì anh kết hôn rồi!



Cái loại xa cách này, Nam Lịch Viễn đương nhiên cũng nghe ra.



“Cô phiền đến tôi, là không nên vậy sao?” Anh nói.



“Trước đây là do tôi không hiểu chuyện. Tôi đã hai mươi tuổi rồi, cũng phải có chừng mực.” Cố Niệm Đồng cười nói một câu.



Kiểu cười đó, vô chân vô tà.



Vì vậy, ai nói con gái Cố Minh Thành được nuông chiều thành tùy hứng, chừng mực nên có, cô đều có, nhưng cái gì cũng có, nhưng tự ái cũng thật lớn, trái tim nhỏ bé đóng chặt cửa với Nam Lịch Viễn, chỉ vì anh là “Đàn ông đã có vợ”.