Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 36 :

Ngày đăng: 03:31 19/04/20


Cố Minh Thành hơi nhíu mày, giống như không hiểu được vì sao Khương Thục Đồng đột nhiên thay đổi.



Khương Thục Đồng nhận thấy trong văn phòng Cố Minh Thành không có cây xanh, nói một câu: “A, tôi thấy văn phòng Cố tổng không có cây xanh, hai ngày trước tôi có mua trên mạng mấy cây xương rồng bà đang nở hoa, hôm nào tôi sẽ mang tới đây cho Cố tổng một ít được không?”



Cố Minh Thành buông bút, trước kia Khương Thục Đồng chưa bao giờ chủ động nói nhiều lời như vậy trước mặt anh.



Anh dựa thân mình vào mặt sau ghế, đánh giá Khương Thục Đồng.



Khương Thục Đồng cảm thấy không được tự nhiên: “Muốn không?”



Khương Thục Đồng đặt hai tay sau lưng, đầu hơi cúi xuống giống một cô gái lười nhác nghịch ngợm.



“Muốn.” Cố Minh Thành chém đinh chặt sắt nói một câu: “Mang tới đây, cô chăm sóc.”



“A?” Khương Thục Đồng giật mình, cô chăm sóc thế nào được?



Cô không thể mỗi ngày lại chạy tới văn phòng tổng giám đốc để chăm sóc, người khác nhìn vào sẽ có chuyện để buôn a?



“Nhưng là, Cố Tổng… một khi tôi đã tặng cây cho ngài thì chính là đồ của ngài, vì sao lại còn cần tôi chăm sóc?” Khương Thục Đồng khó hiểu.



“Tôi muốn em chăm sóc, có ý kiến gì?” Cố Minh Thành nhìn cô đạm nhiên nói.



Đôi mắt Khương Thục Đồng hơi mị một chút, tự mình đào hố, tự đem bán mình giờ chỉ có thể gật đầu: “Được ạ.”



“Thấy khó xử?” Cố Minh Thành nói một câu: “Nếu em cảm thấy khó xử tôi có thể cho người khác tới chăm sóc.”



“A a, không khó, một chút cũng không khó.” Nhớ tới mục đích của mình Khương Thục Đồng liền cảm thấy cái gì cũng có thể chịu đựng. Thêm nữa cũng chỉ là chăm sóc cây cảnh, Cố Minh Thành lại thường không ở văn phòng.



“Nếu không khó thì mang cây tới đây, hàng ngày đến văn phòng tôi.” Cố Minh Thành nói như ra lệnh.



Ách, ý của Khương Thục Đồng không phải như thế nhưng Cố Minh Thành lại cứ yêu cầu như vậy. Khương Thục Đồng rời đi, vốn dĩ định hủy đơn hàng mua cây, như vậy sẽ tránh được tiếp xúc với Cố Minh Thành, nhưng sau đó cô phát hiện người bán đã giao hàng.




Cố tổng như đang bận rộn làm việc, câu được câu không nói một tiếng: “Em cứ tìm thoải mái.”



Ngay cả ngẩng đâu cũng chưa.



Khương Thục Đồng cẩn thận tìm trong văn phòng của anh. Quả nhiên là có, ở kệ sách lớn bên phải bàn làm việc của Cố Minh Thành có một bình hoa thủy tinh lớn. Khương Thục Đồng vui vẻ chạy nhanh tới lấy bình hoa rồi cắm hoa bách hợp vào.



Bình hoa vừa được rót đầy nước, kệ cũng lại hơi cao, Khương Thục Đồng chưa biết làm thế nào thì bình hoa đã trượt khỏi tay cô rơi xuống thảm trong phòng làm việc của Cố Minh Thành phát ra một tiếng trầm vang.



‘Xoảng’ một tiếng vỡ nát.



Khương Thục Đồng xấu hổ, đây là lần đầu tiên cô chủ động tới phòng làm việc của Cố Minh Thành liền đã xảy ra chuyện, Cố Minh Thành sẽ không cho rằng cái gì cô cũng không làm được chứ?



Trời ạ!



Khương Thục Đồng vốn dĩ quay lưng về phía Cố Minh Thành, cô chậm rãi xoay người, trên mặt cố gắng gượng cười xấu hổ, tóm lại là dở khóc dở cười chờ Cố Minh Thành xử lý.



Ánh mắt chuyển tới nhìn đến đôi mắt Cố Minh Thành.



Vừa rồi rõ ràng anh còn cúi đầu viết, hiện tại nghiêng đầu nhìn Khương Thục Đồng, vẻ mặt bất đắc dĩ.



“Thực xin lỗi… Cố… Cố tổng, tôi không cố ý…” Khương Thục Đồng lí nhí nói xin lỗi.



Cố Minh Thành không nói gì, gọi nhân viên vệ sinh tới dọn hỗn hợp phía trước.



Khương Thục Đồng vừa muốn rời đi đã bị Cố Minh Thành gọi lại: “Uống cái này đi.”



“Cái gì ạ?” Khương Thục Đồng hỏi.



Chẳng lẽ chỉ vì cô làm vỡ một bình hoa mà anh ta ban cho cô rượu độc?