Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 356 :
Ngày đăng: 03:36 19/04/20
Cố Tam Nhi nói xong câu này trong lòng như có thể vắt ra nước vậy, tay cũng siết thật chặt.
Cô cương quyết quay người, không chịu nói.
Lúc sau cô mới xoay người lại nói một câu: “Không phải, em không có ý đó.”
Nam Lịch Viễn đã định bước đi, hôm nay anh đến tìm Cố Tam Nhi là muốn bảo cô về nhà, trường học cách nhà không xa, lịch học đại học cũng không phải quá bận, anh muốn ở cạnh Tam Nhi, anh nghĩ Tam Nhi cũng muốn ở cạnh anh.
Cố Niệm Đồng lấy cặp sách để trên kệ bóng rổ, bước nhanh theo Nam Lịch Viễn, định nắm tay anh. Ngón tay vừa chạm tới tay Nam Lịch Viễn thì anh liền nắm lấy tay cô.
Cố Niệm Đồng không thay đồ mà cứ để vậy theo Nam Lịch Viễn về nhà.
Sắc trời còn sớm, vô cùng chói lọi, trong nhà không cần bật đèn.
Hôm nay Nam Lịch Viễn rất ít nói, hầu như đều là Cố Tam Nhi tự hỏi lại tự trả lời.
Sau khi về đến nhà Cố Tam Nhi không thay quần áo ngay, trên người vẫn mặc bộ đồ thể thao.
Cơm nước xong, Nam Lịch Viễn thu dọn bát đũa đi rửa, Cố Tam Nhi lại đi theo anh.
Sau khi lau khô tay bình thường anh sẽ bỏ ống tay áo xuống ra khỏi phòng bếp nhưng hôm nay anh không buông tay áo mà nghiêng người ôm Cố Niệm Đồng đặt lên kệ bếp.
Đá cẩm thạch sáng bóng.
Trong hoàng hôn dường như không thấy rõ bóng người, hai tay anh ôm eo Cố Niệm Đồng, cô có chút sợ hãi nhìn anh.
Cô biết hôm nay anh rất tức giận.
“Xin lỗi anh, em chỉ không muốn để bạn học biết em kết hôn rồi, lúc ở trường em không muốn mình khác với mọi người…” Cố Tam Nhi bắt đầu khóc, chiều hôm nay Nam Lịch Viễn một mực không để ý đến cô.
Từ nhỏ tới giờ cô chưa từng bị đối xử như vậy.
Nam Lịch Viễn tức giận nhìn Cố Tam Nhi, cởi chiếc quần sooc của cô ra mãnh liệt đụng chạm, đụng đến chỗ sâu nhất trong cơ thể cô.
Đầu Cố Tam Nhi đặt trên vai anh, nước mắt cũng đang rơi xuống, cuối cùng cô kẹp chặt anh vội vàng nói: “Lịch Viễn, em chưa muốn có con.”
“Tại sao?” Giọng Nam Lịch Viễn khàn khàn.
Mỗi lần cô gọi anh là “Lịch Viễn” động tác của anh sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, còn nếu gọi chú Nam anh sẽ làm mạnh hơn, Cố Niệm Đồng không biết tại sao lại như vậy.
Cố Tam Nhi nói: “Mẹ, mẹ mặc bộ nào cũng đẹp hết.”
Mặc dù lời này nghe rất êm tai nhưng Khương Thục Đồng lại nhíu mày một cái. “Tại sao lại học theo ba con rồi, mồm miệng càng ngày càng dẻo?”
Cố Niệm Đồng liền cười.
“Hai chị em mỗi người mua một bộ, Cố phu nhân mặc bộ này rất đẹp.” Có giọng nói bên cạnh truyền tới.
Khương Thục Đồng nghiêng đầu nhìn, thật đúng dịp, đó chính là vị khách hàng lần trước muốn giới thiệu con trai cho Cố Niệm Đồng.
Để cho Tam Nhi tự lựa chọn, chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy là chuyện xưa rồi.
“Bị kết hôn”, loại chuyện này sao bây giờ vẫn còn nữa, thật là không chịu nổi.
“Bà Phương lại nói đùa rồi, ngày mai chúng ta cùng đánh mạt chược đi!” Khương Thục Đồng để ý bà Phương sau khi nhìn thấy Cố Niệm Đồng có vẻ rất thích.
“Được, được, được. Đúng lúc con trai tôi cũng tới đây, ngày mai chúng ta gặp nhau.” Bà Phương vui vẻ ra mặt.
Những lời này Cố Niệm Đồng không để vào tai, bởi vì ánh mắt cô đang đặt trên một cái áo sơ mi màu xám trong cửa hàng quần áo nam phía đối diện, chủ tiệm này dường như rất có phong cách hơn nữa còn biết bắt kịp xu thế, đồ mặc trên người mẫu nhìn rất vừa mắt, bả vai rất rộng.
Chắc Nam Lịch Viễn mặc vào sẽ rất đẹp. bả vai của anh rất rộng, lưng rất dài.
Khương Thục Đồng và bà Phương nói chuyên một lúc, Khương Thục Đồng nói: “Đó chính là mấu chốt, chuyện này đều là do bố nó làm chủ. Còn lừa tôi và Tam Nhi nữa. Cả tôi và nó đều rất bất mãn.”
“Thì ra là vậy?” Bà Phương vừa nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Cố Niệm Đồng.
Cũng tựa như ánh mắt Cố Niệm Đồng không rời cái áo sơ mi đó vậy.
Khương Thục Đồng biết kích cỡ của Cố Tam Nhi, bà cũng mua cho cô một cái, nhưng của Khương Thục Đồng là màu nâu sậm, còn của Cố Tam Nhi thì màu trắng.
“Mẹ, sao bây giờ mẹ cũng học ba học đánh mạt chược rồi?”
Khương Thục Đồng cười: “Ai bảo ba con lúc đánh mạt chược lại đẹp trai như vậy. Người khác đánh mạt chược thì bình thường thôi nhưng thấy ông ấy đánh mạt chược mẹ lại thấy rất thú vị.”
“Ngày mai con cũng đi?”
“Tất nhiên rồi. Lúc con ở Harvard không có thời gian ở cạnh mẹ đã đành, bây giờ ở gần như vậy không phải nên theo bồi mẹ một chút sao? Hơn nữa còn phải mặc bộ đồ hôm nay mẹ mua cho con nữa.” Khương Thục Đồng nói vòng vo.
Hôm nay Cố Niệm Đồng chỉ để ý đến chiếc áo sơ mi đó nên không nghe được ngày mai con trai bà Phương cũng đến.