Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 364 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


“Trận đấu của em sao tôi có thể không đến?” Nam Lịch Viễn nói.



Cố Tam Nhi vẫn ở trong lòng anh, ngọ nguậy ngọ nguậy.



Hai người họ cười với nhau, đón nhận ánh mắt nồng nhiệt của nhau, đứng giữa những tiếng ồn ào xung quanh.



Nam Lịch Viễn kéo Cố Tam Nhi đi, đã mệt cả một buổi chiều, anh phải đưa cô đi ăn đồ ngon.



Lên xe.



Nam Lịch Viễn đưa một tập tài liệu cho Cố Tam Nhi. “Xem đi, bài trí thiết kế và xếp đặt nhân viên của công ty em, xem có chỗ nào không vừa ý không?”



Cố Tam Nhi cầm lấy tập tài liệu, xem những lựa chọn cho khái niệm thiết kế, tuyển dụng nhân viên, chi nhánh công ty và quản lí của công ty trang sức Nam Đồng.



Cố Tam Nhi xem rất chăm chú, nhưng có rất nhiều điểm cô vẫn không hiểu.



“Cháu không hiểu. Không xem nữa.”



“Đợi sau khi em tốt nghiệp, sẽ làm việc ở công ty này, sao lại không xem?” Nam Lịch Viễn nói.



Lời này nói ra vô cùng thiên kinh địa nghĩa.



Bởi vì kể từ ngày hôm đó, Nam Lịch Viễn đã quyết định, phải kiểm soát chặt Cố Niệm Đồng, lỡ như sau này cô ấy muốn đi khỏi anh, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, anh sẽ cho cô cảm giác nương tựa vào anh, sau khi tốt nghiệp liền ở bên cạnh anh, làm việc ở Nam Đồng.



Cố Tam Nhi nói, “Cũng đúng.”



Lại bắt đầu chăm chú xem tiếp.



Lúc ăn cơm, Cố Tam Nhi đút cho Nam Lịch Viễn một thìa trứng cá muối, sau đó cô vẫn dùng chiếc thìa này tiếp tục ăn cơm, bởi vì dù sao chú Nam cũng đã tặng hoa cho cô, trong lúc cô không biết gì thầm lặng đến xem cô thi đấu, cô muốn dùng cách này thể hiện sự cảm ơn, cũng thể hiện sự thân mật.



Sau khi đút xong cho Nam Lịch Viễn, mặt Cố Tam Nhi cũng đã đỏ bừng, cúi đầu ăn cơm, mắt lại nhìn trộm Nam Lịch Viễn.



“Sao mặt đỏ vậy?” Anh hỏi.



“Lần đầu tiên người ta làm như vậy mà.” Cố Tam Nhi nói.



Nam Lịch Viễn nhếch miệng cười, đặt dao xuống, động tác tự nhiên.



Buổi tối, ở trên giường.



Hôm nay Nam Lịch Viễn rất dịu dàng, không còn hung bạo giống như ngày hôm trước.




Người đang ở trên thuyết trình Power Point cũng bị dọa sợ run.



Cả một phòng họp, bởi vì câu nói này của Nam Lịch Viễn, mà thời gian như dừng lại ở giây phút đó.



“Tiếp tục.” Nam Lịch Viễn nói với người đang trình bày, ánh mắt lại nhìn Cố Niệm Đồng.



Cuộc họp kết thúc.



Cố Niệm Đồng cứ như học sinh tiểu học đang bị phạt, vô cùng mất mặt.



Người trong phòng họp đều đã đi hết, Nam Lịch Viễn đi về phía cô.



“Anh ta chỉ giúp cháu gỡ bông liễu xuống thôi, sao chú lại làm cháu mất mặt như vậy?” Cố Niệm Đồng đẩy Nam Lịch Viễn ra, sau đó ngồi xuống dưới bàn rơi nước mắt, từ nhỏ tới lớn cô chưa từng ủy khuất như vậy.



Nam Lịch Viễn để đầu của Cố Niệm Đồng dựa vào lồng ngực anh, đúng lúc điện thoại reo lên, là tổ phụ trách trang sức Nam Đồng, có người hỏi: chủ tịch, nghe nói công ty trang sức sau này sẽ do phu nhân phụ trách, sao trước giờ chưa từng thấy phu nhân đến tham gia cuộc họp ạ?



Nam Lịch Viễn trả lời: hai lần họp, cô ấy đều đến dự.



Mọi người bối rối không hiểu, đột nhiên nhớ ra câu nói vừa nãy của chủ tịch, “Ở trước mặt tôi, trêu chọc người phụ nữ của tôi”, mới hiểu ra chủ tịch đang ám chỉ gì.



Thì ra, chủ tịch đang ghen, hơn nữa, còn là một bình giấm to.



Hai ngày này, Nam Lịch Viễn vẫn đang dỗ Cố Tam Nhi, tính khí tiểu thư thật sự không dễ dỗ, mua đồ, tặng đồ, cái gì cũng không xong.



Hơn nữa, Cố Tam Nhi cự tuyệt làm chuyện đó với Nam Lịch Viễn, nếu anh dám dùng sức mạnh ép cô, cô liền dám “chết cho anh xem”.



Thứ hai, Cố Tam Nhi đến trường, buổi trưa, mẹ cô đến trường.



Lần trước, Cố Minh Thành giả bị bệnh tim, Khương Thục Đồng tin là thật, cho nên đã đồng ý yêu cầu của Cố Minh Thành: sau này bớt lo chuyện của Tam Nhi.



Lần này, bà đến, có mục đích của mình, đúng lúc Thái Thái cũng đến, cô vừa về nước.



Khương Thục Đồng đang ở trong phòng ký túc xá của Cố Niệm Đồng, nhưng, Thái Thái chưa từng gặp Khương Thục Đồng, cho rằng Khương Thục Đồng là một thiếu phụ trẻ tuổi, xem ra còn trẻ hơn cô, cho nên, cũng không chú ý.



“Phu nhân, đồ lót chủ tịch muốn tôi mua ở Thụy Sĩ cho cô đã mang về rồi, cô xem thử đi?” Thái Thái đem đồ lót cho Cố Niệm Đồng xem.



Mặt của Cố Niệm Đồng đỏ bừng.



Lời này có khác gì đang nói với mẹ cô, cả cơ thể cô, đã bị Nam Lịch Viễn nhìn thấy hết, cho nên anh mới biết số đo của cô.