Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 38 :
Ngày đăng: 03:31 19/04/20
Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 38: Nghiện
Thầy Đại cùng Khương Thục Đồng hiện tại đứng sau một cầu thang bằng gỗ, chuông tiện thoại tuy không phải lớn lắm nhưng vẫn nghe thấy.
Khương Thục Đồng xoay người nhìn xung quanh.
Thầy Đại lấy từ trong túi một chùm chìa khóa: “Mở cửa nghe điện thoại đi.”
Khương Thục Đồng nhíu mày: “Sao thầy lại có chìa khóa phòng của chủ nhà?”
“Là nhà của Cố tổng. Hắn đưa cho ta.”
Mắt Khương Thục Đồng mở to, sao đầu óc cô lại không đoán ra được, sáng sớm nên nghĩ đến mới phải. Thầy Đại nhận nhiều hạng mục lớn như vậy chưa từng có hào hứng như hôm nay, hơn nữa xem biệt thự có thể biết được thực lực của chủ nhân phải rất kinh người, người như vậy ở Hải thành không có được mấy người.
Thầy Đại chọn từ chùm chìa khóa một chiếc chìa: “Nhà hắn có nhiều phòng, chìa khóa cũng nhiều.”
Khương Thục Đồng đáp ứng, tiếng chuông điện thoại đã vang lên thật lâu, cô từ từ đi tới.
Đầu kia vang lên một giọng nữ: “Minh Thành?”
Khương Thục Đồng sửng sốt một chút, nói: “Tôi không phải Cố tổng! Xin hỏi cô là…”
Từ bên kia có giọng nhẹ nhàng truyền đến: “Tôi là bạn gái anh ấy, cô là ai?”
Đúng là chất vấn hợp tình.
Nháy mắt trong lòng Khương Thục Đồng thay đổi như cỏ úa, cô là ai?
Cô là kẻ tự đa tình, hiện tại xem ra Cố tổng sở dĩ tìm cô chỉ vì cô đã kết hôn, thân phận như vậy rất an toàn. Cùng một phụ nữ có chồng làm chuyện ái muội dễ dàng hơn là những kẻ chỉ muốn tiền hay danh phận của anh ta.
Khương Thục Đồng im lặng vài giây.
“A lô…” Đầu bên kia thúc giục.
“À, tôi là người phụ trách thiết kế lâm viên cho nhà Cố tổng, Cố tổng không ở nhà.” Khương Thục Đồng nói.
Vừa lúc Khương Vũ Vi cũng tìm tới Khương Thục Đồng. Dù sao cũng là sinh nhật Khương Thục Đồng, năm trước cũng hai người cùng nhau đi ăn cơm, tới một tiệm cơm nhỏ uống hay ly rượu nhỏ.
Tan làm, Khương Thục Đồng cầm theo bó hoa hồng cùng Khương Vũ Vi đi xuống dưới, mắt Khương Vũ Vi cứ đảo xung quanh, Khương Thục Đồng biết cô ấy đang đợi ai.
Lúc vào tháng máy vừa lúc gặp Cố Minh Thành ở bên trong.
Văn phòng của anh ở tầng trên phòng làm việc của Khương Thục Đồng, lên xuống chạm mặt là điều bình thường.
Mặt Khương Vũ Vi đỏ ửng, ánh mắt sáng ngời, cô bắt đầu nói chuyện phiếm với Khương Thục Đồng: “Đây là anh rể tặng ạ?”
Khương Thục Đồng gật đầu, đôi mắt khẽ liếc người kia, mặt anh ta vẫn không bộc lộ điều gì.
“Chị tha thứ cho anh rồi à?” Khương Vũ Vi lại hỏi.
Hai người đều không nói chuyện cùng Cố Minh Thành.
Khương Vũ Vi đối với Cố Minh Thành vừa thích vừa hận cho nên ngại ngùng nói chuyện với anh. Khương Thục Đồng có phần tâm tư kia trong lòng cho nên cũng không nói rõ ràng: “Có lẽ vậy, rốt cuộc anh ấy đã tặng chị một chiếc nhẫn lớn như này.”
Chiếc nhẫn không có hộp mà đặt trực tiếp trên hoa hồng, vừa rồi Khương Thục Đồng nhét vào túi áo, cô bèn đưa tay vào, chiếc nhẫn nằm gọn trong tay cô.
“Thật lớn nha, anh rể lại thật hào phóng!” Biểu tình của Khương Vũ Vi không khác gì những đồng nghiệp trong phòng, Khương Thục Đồng biết cô ấy nói ‘lại’ là có ý gì, lần trước chính Lục Chi Khiêm đã mua cho cô một cái áo khoác lông chồn.
“Thật hạnh phúc! Tương lai em mà được hạnh phúc giống chị thì thật tốt!” Khương Vũ Vi nói chuyện với Khương Thục Đồng nhưng ánh mắt cứ liếc về người không nói một lời kia.
Khương Thục Đồng cười khổ, Khương Vũ Vi nhìn vào cuộc hôn nhân của cô thật chỉ biết một mà không biết hai.
Nghĩ nghĩ, lúc ăn cơm cô đem chuyện Cố Minh Thành đã có bạn gái nói cho Khương Vũ Vi, còn nói anh ta rất chiều chuộc bạn gái, bảo vệ rất cẩn thận.
Ở trong lòng, cô hy vọng Khương Vũ Vi đừng mộng tưởng hão huyền tốn công vô ích.
Khương Vũ Vi luôn cúi đầu ăn cơm, đối với Cố Minh Thành cô thật sự đã động lòng.
Hai người ăn cơm, sau đó từng người về nhà, không ngờ buổi tối hôm nay thái độ Lục Chi Khiêm với cô rất tốt, hoàn toàn không giống như bộ dáng đối đãi với người vợ đã ngoại tình.
Khương Thục Đồng thật thấy không bình thường, giống như hòa thượng sờ tìm tóc mình vậy, anh vậy mà chuẩn bị bánh kem cho cô, còn bảo cô thổi nến. Loại đối đãi chăm sóc như công chúa này đã thật lâu Khương Thục Đồng không được nhận.