Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 373 :
Ngày đăng: 03:36 19/04/20
Nam Lịch Viễn đã đọc tin nhắn wechat này rất lâu.
Anh cau mày tắt màn hình điện thoại, tay vuốt cằm, nhìn chằm chằm vào hướng Cố Tam Nhi bước ra.
Xe của công ty con là chiếc Bentley thấp nhưng sang trọng, cách lớp phim ô tô, không nhìn thấy mặt của Nam Lịch Viễn.
Một nhóm phóng viên từ trong đại sảnh chen chúc nhau đi ra, đều vây quanh Cố Niệm Đồng phỏng vấn.
Nam Lịch Viễn đã nhìn thấy Tam Nhi của anh cách đó một khoảng không xa.
Chiều cao vượt trội, vẻ mặt thanh tú, đối mặt với trường hợp này tự tin mà phóng khoáng, mặc dù trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, nhưng cô vẫn cư xử rất lễ độ.
Dù sao cũng là con nhà danh giá, đối diện với những trường hợp này cũng có khí chất của bản thân.
Một lúc sau, Giáo sư Edward cũng bước ra, lúc Nam Lịch Viễn ghi danh cho Cố Niệm Đồng đã từng gặp qua Giáo sư Edward, vì vậy quen biết.
Nam Lịch Viễn có thể thấy, Cố Tam Nhi đã rất mệt rồi, nhưng lúc cô đối diện với thầy, vẫn cúi người chào, được giáo dục rất tốt.
Độ kín cực tốt của xe Bentley đã loại bỏ hết tất cả âm thanh ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng phóng khoáng của Cố Niệm Đồng
Cố Niệm Đồng của hôm nay, so với Cố Niệm Đồng của Đại học Giang Thành, lại có chút khác biệt, giống như Giang Thành vốn không phải là trời đất của Cố Niệm Đồng, mà là cả thế giới.
Các phóng viên đều đã tản ra, chỉ còn lại thầy và Cố Niệm Đồng, Giáo sư Edward hình như đang đợi xe đến đón họ, điện thoại của Cố Niệm Đồng vang lên, cô lấy ra xem.
Là Thái Thái gửi tin nhắn cho cô.
Trên đó viết: Tam Nhi, Nam Tổng mấy hôm nay họp ở Châu Âu, không biết em có gặp được anh ta không.
Cố Tam Nhi ngẩng đầy lên, nhìn một vòng xung quanh, không nhìn thấy Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn nói tài xế chạy về phía Cố Niệm Đồng, dừng xe kế bên cô.
Lúc Cố Niệm Đồng vẫn chưa chú ý đến xe của Nam Lịch Viễn, xe của Giáo sư Edward đã đến rồi.
Cố Niệm Đồng đứng phía sau xe, đưa tay ra, đặt lên nóc xe, để tránh lúc Giáo sư Edward lên xe đụng phải.
Tiểu công chúa của Cố gia, ở bên ngoài, cũng biết chăm sóc người khác như vậy.
Cố Niệm Đồng vừa định lên xe của Giáo sư Edward, thì điện thoại của Nam Lịch Viễn đã gọi đến, bảo cô nhìn phía sau, Nam Lịch Viễn ở trên chiếc xe phía sau đó.
Cố Niệm Đồng bỗng nhiên mừng rỡ thấy rõ, “Anh đến rồi à? Lịch Viễn, chị Tiểu Thái nói anh đang họp, em cứ tưởng không gặp được anh.”
“Đúng vậy, có yêu cầu về trang phục mà.”
“Chút nữa anh gọi điện kêu tài xế đến, đưa em đi, em có thể tháo giày ra trên xe, vào hội trường hãy mang vào.” Nam Lịch Viễn nhìn ngón chân sưng phù của Cố Tam Nhi, trong tưởng tượng, quen biết cô, vốn chưa từng mang qua giày cao gót cao như vậy, đa số đều là giày đế bằng, dáng người vốn cũng tương đối cao.
“Thật vậy sao. Cảm ơn anh.” Cố Tam Nhi vịn lấy cổ của Nam Lịch Viễn, dường như đu trên người anh, cô cười rồi nói.
Bộ dạng cô cười, rất làm người ta rung động, chỉ khi tâm trạng tốt, không bị chấn động, cô mới như vậy.
Hiểu được Cố Tam Nhi nhiều rồi, Nam Lịch Viễn sẽ dần dần mò mẫm ra một số tính khí và qui luật của cô.
Cố Tam Nhi cười như một đứa trẻ, lại giống như một phụ nữ bé nhỏ.
Tam Nhi của anh à --
Trong lòng Nam Lịch Viễn vô tình dấy lên một cơn đau lòng.
Việc lớn như vậy, đi một mình, ở trước mặt anh, không nhắc lời nào!
Không biết một mình cô đối mặt như thế nào.
Trước đây cứ cảm thấy cô yểu điệu, chuyện gì cũng làm cho cả nhà đều biết.
Nhờ có Nam Lịch Viễn ở bên cạnh, lịch trình một tháng nay, Cố Tam Nhi đi khá thuận lợi, phát huy cũng đặc biệt tốt, dường như đã thu hoạch được sự khen ngợi giống như trang sức, vô cùng có ích cho tương lai sau này của cô.
Nam Lịch Viễn cũng biết, Cố Tam Nhi trải qua lần này, chắc chắn đã từ dưới đất nhảy lên trên trời.
Trong một tháng nay, Nam Lịch Viễn luôn nấu ăn cho Cố Tam Nhi, nuôi bao tử của cô.
Mặc dù như vậy, qua cái vòng lẩn quẩn này, Cố Tam Nhi vẫn ốm đi 5 cân.
Nghĩ lại mà vẫn cảm thấy sợ, nếu như có con, điều này đối với con mà nói quả là một sự giày vò.
Nam Lịch Viễn cả tháng không về công ty cũng không được, Thái Thái có làm được việc đến mấy, nhưng rất nhiều chuyện đều chờ anh về để quyết định.
Nam Lịch Viễn không về Mỹ cùng với Cố Tam Nhi, hai người chia tay ở Đan Mạch, Cố Niệm Đồng và Giáo sư Edward đã về Mỹ.
Sau khi đến Mỹ, là người của công ty con tập đoàn Lịch Viễn đến đón cô.
Miêu Doanh Cửu đang ở nhà của Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi vừa về nhà, leo lên giường nằm, Miêu Doanh Cửu đã nói một câu, “Cố tam tiểu thư, chị không có gì nói với em à?”