Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 384 :

Ngày đăng: 03:36 19/04/20


Lúc Nam Lịch Viễn đi kiểm tra, Cố Tam Nhi ngồi chờ ở hành lang, cực kì lo lắng.



Thì ra trước đây nói “Đồng ý” khiến anh ấy đi hiến tặng, chỉ là cách nói “Diệp Ông thích rồng”, bây giờ “rồng” thực sự đến rồi, cô lại thấy sợ.



Sau khi Nam Lịch Viễn đi ra, một tay sờ sờ tay bên còn lại, dường như đang vận động gân cốt, nói với Cố Tam Nhi. “Đi nào, đi gặp cha, đừng nói với ông ấy chuyện anh đi kiểm tra.”



Cố Tam Nhi gật gật đầu, cô ôm chặt cánh tay Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn cũng ôm chặt lại cô.



Nam Minh Tuấn nhìn thấy Cố Niệm Đồng đến thăm mình thì rất vui, nhìn thấy trong mắt cô còn sưng húp lên, tưởng cô vì mình mà khóc thành như vậy nên trong lòng càng cảm động. Bởi vì cô nhỏ tuổi hơn con mình rất nhiều, mà Cố Minh Thành còn nhỏ hơn cả ông mấy tuổi, cho nên, trong lòng ông luôn nghĩ đến bối phận, luôn coi Cố Niệm Đồng như hàng cháu chắt của mình nên sinh ra tình thân như ông cháu.



Ông để Cố Niệm Đồng bước đến phía trước vài bước, kéo kéo tay cô nói, “Đừng khóc nữa, con dâu à, khóc sẽ không đẹp đâu.”



Bởi vì câu nói này của Nam Minh Tuấn mà Cố Tam Nhi không nhịn được, liền cất giọng còn mang chút vừa mới khóc xong gọi, “Cha..”



Nam Minh Tuấn nhìn thấy Cố Tam Nhi như vậy liền cảm thấy trong lòng được an ủi không ít, tiểu công chúa nhà họ Cố đấy, mà là một tiểu công chúa rất ưu tú nữa.



Cố Niệm Đồng lúc này mới cảm thấy, Nam Lịch Viễn thật sự không dễ dàng, cha con hai người bọn họ…



Một người bị bệnh, một người hiến gan, việc của công ty, việc của cô, cô đột nhiên cảm thấy mình là gánh nặng của Nam Lịch Viễn, chẳng thể giúp anh được gì.



Mặc dù bây giờ anh xử lý mọi việc rất tốt,thành thạo đâu ra đó nhưng Cố Tam Nhi cảm thấy, trở ngại của anh vẫn nhiều, áp lực cũng rất lớn.



Trên đường về nhà, Nam Lịch Viễn không cảm thấy gì nhưng Cố Tam Nhi lại cảm thấy cực kì nặng nề, bởi vì từ nhỏ cho tới lớn như bây giờ, cô chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này.



Buổi tối, Cố Tam Nhi đi tắm, ở trong nhà tắm lại khóc một trận, sau đó lại gột sạch nước mắt đi.



Lúc mặc áo quần, Cố Tam Nhi nhìn thấy trên giá treo quần áo một cái áo sơ mi trắng của Nam Lịch Viễn. Nam Lịch Viễn mặc áo sơ mi trắng nhìn rất đẹp, trước đây cô rất ít khi nhìn thấy anh mặc áo trắng, lí do là vì anh cảm thấy màu trắng không hợp với anh. Nhưng bây giờ cô phát hiện ra, màu trắng với anh, cư nhiên có thể hòa hợp đến thế.



Vì vậy, Cố Tam Nhi cũng muốn mặc thử xem mình mặc vào như thế nào.




“Sắp xếp không được thì tôi sẽ tự mổ”.



Chẳng qua là lời nói lúc tức giận, rõ ràng biết là không thể nào.



Cố Tam Nhi ngồi ở cửa nhìn thấy Nam Lịch Viễn liền rất kinh ngạc, có một loại cảm giác như được hồi sinh, cô kêu lên một tiếng rồi bật khóc nức nở. Nam Lịch Viễn vỗ vỗ người cô, “Chồng em chưa chết mà!”



Cố Tam Nhi ôm chặt lấy lưng của anh.



Cố Hành Cương lại tiếp tục gọi điện thoại, hình như là tiếp tục nói chuyện với adam, cụ thể như thế nào, người khác nghe không hiểu được vì anh nói tiếng Đức. Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng đã đi qua thăm phòng Nam Minh Tuấn, cũng không nghe thấy.



Khoảnh khắc lão nhị quay người liền thấy Miêu Doanh Cửu. Cô gái này ánh mắt rất sáng, chỉ là rất sáng mà thôi, anh không có ấn tượng gì nhiều, sau đó cũng đi vào phòng bệnh của bác Nam.



Mọi người đều không nhắc đến việc Nam Lịch Viễn hiến gan cho ông, chỉ nói phẫu thuật đang gặp chút vấn đề. Cố Hành Cương ở bên kia nói: “Có việc gì con sẽ chịu trách nhiệm! Nhanh chóng chuyển gan về đường hàng không cho con đi. Lời này con chỉ nói một lần thôi!”



Cả một nhà vẫn chưa rời đi, đang đợi để buổi tối phẫu thuật, quả nhiên chiều tối liền đưa đến một lá gan.



Hôm nay người bận rộn nhất không phải là Nam Lịch Viễn mà là Cố Hành Cương, lúc thì chạy đi phòng viện trưởng, lúc thì đi làm thủ tục hành chính, kí giấy tờ.



Cả một nhà chờ đợi ở cửa rất lâu, đến khi bác sĩ nói: “Bệnh nhân phẫu thuật thành công!”



Mọi người đều thở phảo nhẹ nhõm.



Miêu Doanh Cửu vẫn luôn nhìn lão nhị, lão nhị mi mắt hạ xuống, anh dường như cũng dự đoán được phẫu thuật sẽ thành công.



Ở nước ngoài không có khái niệm năm mới, còn nửa tháng nửa là hết năm rồi. sau khi Nam Minh Tuấn sau khi làm phẫu thuật xong, thầy Edward gọi điện cho Cố Tam Nhi bảo cô quay lại Mỹ. Trong lòng Cố Tam Nhi rất phiền, cô tết Dương này còn phải đón sinh nhật nữa, với lại sẽ không được đón năm mới với cha mẹ ư?



Thầy Edward nói từ ngày mười lăm tháng một bắt đầu tổ chức cuộc thi thiết kế đá quý toàn cầu, ông muốn Cố Tam Nhi quay lại Mỹ để sớm chuẩn bị một chút!