Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 391 :
Ngày đăng: 03:36 19/04/20
Cố Tam Nhi đờ đẫn một lúc, nhớ lại sự việc Diệp Mậu Thân lấy mất chiếc nhẫn của cô, có thể không biết sao chú Nam lại biết rồi.
Cố Tam Nhi ngay lập tức từ sofa đứng dậy, nói với Nam Lịch Viễn, “ Chú Nam chắc biết, Tam Nhi không phải là người như thế, nhẫn của Diệp Mậu Thân là do Kiều Kiều đưa nhầm cho anh ta, em đi lấy lại, nhưng không lấy về được!”
Thân người Nam Lịch Viễn dựa vào thành ghế sofa, ánh mắt của anh ngước lên nhìn Cố Tam Nhi, tay nhẹ nhàng xoa cằm, nhìn Cố Tam Nhi, “ Nói xem nào.”
Cố Tam Nhi bèn kể lại chuyện cuốn sổ tay cho Nam Lịch Viễn nghe, việc sau khi cô xem liền làm được nhẫn, việc Kiều Kiều cầm nhầm cả nhẫn và cuốn sổ tay đều nói ra hết, cô đã đi tìm lại nhưng Diệp Mậu Thân không trả lại cho cô.
Nam Lịch Viễn bảo cô trọng điểm kể lại những lời nói với Diệp Mậu Thân.
Cố Tam Nhi liền kể lại nguyên bản sự việc, về cơ bản là không sót một câu nào, nói đến việc nếu Cố Tam Nhi cùng anh ta đấu, anh ta liền cùng Nam Lịch Viễn dấu, Cố Tam Nhi nói nếu anh dám động đến một sợi lông của Nam Lịch Viễn, cô liền khiến Diệp Mậu Thân tiếng xấu khắp nơi, khóe môi Nam Lịch Viễn nhếch lên, ý cười có chút không kìm nổi, có điều bàn tay anh đang xoa trên cằm nên Cố Tam Nhi không nhìn thấy nụ cười của anh.
Tay của anh xoa trên cằm, “ Sau đó thì sao?”
“ Sau đó chiếc nhẫn này em không cần nữa, dứt khoát về nhà, làm lại một chiếc mới cho chú Nam, “ Tay Cố Tam Nhi đặt sau lưng, thân hình thẳng tắp đứng trước mặt Nam Lịch Viễn.
Lại giống như học sinhphạm sai lầm bị mời đến văn phòng.
“ Việc này vì sao lúc đó không nói với anh?” anh hỏi
“ Bởi vì trong lòng Tam Nhi việc đó căn bản không phải là việc, em vì sao phải nói với chú Nam? Chỉ là mất một chiếc nhẫn mà thôi!” ánh mắt của Cố Tam Nhi vô cùng đơn thuần, vô cùng vô tư nhìn Nam Lịch Viễn.
“ Vậy trong lòng em, việc gì mới là việc?” Anh lại hỏi
“ Anh!” Cố Niệm Đồng buột miệng nói ra, dường như đối với cô mà nói, là một việc không thể đơn giản hơn nữa.
Cô vẫn luôn cho rằng Nam Lịch Viễn biết, nhưng Nam Lịch Viễn lại không biết.
Nam Lịch Viễn lại xoa xoa cằm, trầm mặc một chút nói” Trước nay em đều dỗ người khác như thế sao?”
Cố Tam Nhi lại có dáng vẻ mấy phút đờ đẫn, dường như Nam Lịch Viễn đã hiểu lầm cô rồi, “ Em không dỗ người khác gì cả! Lời nói thật cũng không được sao?”
Nam Lịch Viễn liền lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên tay.
Kích thước vừa khít, quả nhiên là Tam Nhi của anh hiểu anh nhất.
Sau khi kể hết lại xong, Cố Tam Nhi ngồi xuống, Nam Lịch Viễn tiếp tục uống canh
Cố Tam Nhi liền đi đến bãi đỗ xe đón anh, cô chuẩn bị hành động bất ngờ dọa cho anh sợ.
Cố Tam Nhi đợi ở dưới lầu rất lâu, trời đã tối rồi.
Xe của anh lái tới, nghe thấy tiếng âm thanh điều khiển từ xa khóa xe, Cố Tam Nhi ôm lấy eo anh từ phía sau lưng, cười vui vẻ “ Chú Nam!”
“ Xuống đây làm gì?” Tay Nam Lịch Viễn xoa tay cô
“ Em không phải là sợ Nam Lịch Viễn bị người ta cướp đi mất mà, anh vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền, người thích anh chắc chắn rất nhiều.” Cố Tam Nhi chơi xấu trên lưng anh.
“ Nam Lịch Viễn nhìn ra, dáng vẻ tự ra vẻ thông minh nhiều một chút.
Anh rất thích dáng vẻ cô khoe tài dỗ người khác, cô có thể biết anh vẫn tức giận chuyện tối hôm qua.
Tuối tác cũng nhiều rồi, không ngờ có một ngày như thế này, còn có một cô gái nhỏ như hoa như ngọc dỗ dành bản thân mình.
Hơn nữa cô gái nhỏ này còn là yêu nữ trên trời.
Cố Niệm Đồng biết mặc dù việc tối hôm qua đã giả thích rồi, nhưng Nam Lịch Viễn hầu như khúc mắc trong lòng vẫn còn.
“ Anh đã kết hôn rồi, ai cướp anh?” Nam Lịch Viễn một bên lên gác, một bên nói chuyện.
Đến cầu thang máy, Cố Tam Nhi từ trên lưng anh chuyển sang cạnh sườn anh, hầu như đều đeo trên người anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, “ Buổi chiều hôm nay em đi công trường thi công của anh, bụi nhiều quá nên em liền quay về, em nhìn thấy anh. Anh ở công trường vẫn trước sau mặt mũi phấn khởi, khiến người khác mơ mộng viển vông.
“ Đi công trường thi công sao?” Nam Lịch Viễn quay đầu hỏi cô.
“ ừm, em cảm thấy kiếm tiền thật không dễ dàng, cho nên, em hôm nay xào cho anh nhiều thêm mấy món ăn, anh trở về thử xem” Cố Tam Nhi ôm cánh tay Nam Lịch Viễn, hai người cùng nhau đi vào phòng.
Nam Lịch Viễn nhìn Cố Tam Nhi, véo véo mặt cô, “ Càng ngày càng ngoan rồi!”
Cố Tam Nhi liền ngẩng mặt nhìn về phía anh cười cười, cười đến đuôi mắt cong lên, rất động lòng người.
Lúc ăn cơm, Nam Lịch Viễn nói anh gần đây phải về nước một chuyến.
Cố Tam Nhi ngừng ăn cơm, “ Về nước một chuyến, vậy còn em thì sao?”