Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 395 :
Ngày đăng: 03:36 19/04/20
Khi đó Nam Lịch Viễn vẫn đang bận rộn việc ký tên, chồng chất một xấp hồ sơ, người bên công ty chi nhánh cũng bận rộn, dù sao hợp đồng này sau này vẫn phải đêm về tập đoàn Lịch Viễn làm mà, mọi người sao chép lại tài liệu, cho chủ tịch ký tên, tương đối bận rộn.
Khi Diệp Mậu Sâm bước vào trong, Nam Lịch Viễn ngước mắt lên nhìn anh ta, tiếp theo cúi đầu xuống, cứ như lần trước Diệp Mậu Sâm tiếp đón Nam Lịch Viễn vậy, “Diệp tổng, khách hiếm đó!”
“Nam tổng vẫn chưa tính cho Cố tiểu thư tự chọn lựa người yêu sao?” Diệp Mậu Sâm hỏi.
“Cô ta đã chọn rồi.”
“Ai đó?”
“Tôi!”
Diệp Mậu Sâm cười chế nhạo, “Nói đi nói lại, anh vẫn không cho cô ta tự do! Cô ta mới hai mươi tuổi thôi, cuộc đời chỉ mới bắt đầu.”
“Hay là Diệp tổng nghĩ là, tôi cho cô ta chọn lại từ đầu, cô ta sẽ chọn anh sao?” Nam Lịch Viễn hỏi ngược lại.
“Cũng có khả năng này đó!”
“Tôi thay Tam Nhi từ chối anh! Khi cô ta bắt đầu mười chín tuổi, tôi và cô ta đã bên nhau rồi. Tam Nhi là một người ý chí kiên định. Cứ như làm món ăn vậy, học không nhiều món, nhưng một khi đã học, thì sẽ học tốt nhất giỏi nhất, đây là một phẩm chất mà tôi yêu thích. Được rồi, Diệp tổng, tôi hôm nay rất bận, thất lễ! ” Nam Lịch Viễn đứng lên, mang hồ sơ cần dùng đến giao cho trợ lý, quay về chỗ ngồi, Diệp Mậu Sâm qua nhiên vẫn còn ở đó.
“Còn không đi sao?” Anh ta hỏi.
“Tôi hôm nay muốn có được một đáp án! Trừ phi anh chịu buông tay.”
Khoé môi của Nam Lịch Viễn vương lên, cười, “Hôn nhân là sự lựa chọn mốt đối một, không phải đi siêu thị chọn mua đồ dùng! Tam Nhi hôm nay sẽ quay về đây, đợi cô ta tự chọn lựa! Tôi buông tay hay không cũng vô dụng, trọng điểm là cô ta có chọn anh không?”
Nam Lịch Viễn nói với trợ lý một câu, nhờ cô ta cử người đưa bà Nam về đây, không cần về nhà, trực tiếp đến đây.
“Khi đó, mọi chuyện sẽ sáng tỏ! Nếu như Diệp tổng không chê, có thể đợi ở đây, tôi phải làm việc đây!” Nam Lịch Viễn cúi đầu lại bắt đầu bận rộn.
Cố Tam Nhi hiện nay vẫn còn trên máy bay, lúc nãy híp mắt được một hồi, trong mộng hiện ra gương mặt của Cố Thế Huân, trắng trẻo mập mạp, da dẻ hồng hào, rất đáng yêu, cô ta hiện nay có chút hối hận đã bỏ đi đứa con của bản thân.
Bởi vì chuyện của Cố Thế Huân, Cố Tam Nhi đã thay đổi cách suy nghĩ, cô ta cảm thấy, cứ như Đỗ Nhược vậy cũng tốt, trẻ tuổi đã sinh con, sau này con đi học, cô ta vẫn còn rất trẻ, có thể cho người khác hiểu lầm là chị em đó, hay là sẽ hiểu lầm là bạn gái của Cố Thế Huân.
Cố Tam Nhi chỉ đang tưởng tượng, nếu như cô ta có con, Nam Lịch Viễn hơn cô ta nhiều tuổi, người ta chắc chắn sẽ nghĩ là anh ta có mấy đứa con đó.
Miêu Doanh Cửu đã ngừng lại động tác trên tay, “Ở đâu?”
“Cái gì ở đâu?”
“Ở đâu cần đặt may đồng phục?” Khẩu khí của Miêu Doanh Cửu có chút khó chịu, đầu óc của trợ lý quá chậm chạp, vẫn là hợp gu hơn với Thẩm Dương, trên đời này, người có thể theo kịp logic của cô ta chỉ có Thẩm Dương mà thôi.
“Tập đoàn Minh Thành.”
“Đơn hàng này nhận làm, ngoài ra yêu cầu họ tăng thêm năm phần trăm thuế. Ngoài ra đặt may đồng phục chắc chắn sẽ ảnh hưởng tiến độ của chúng ta, tăng thêm hai phần trăm giá tiền, đi nói với cô ta đi!” Miêu Doanh Cửu từ đầu tập trung tinh thân thần trên thiết kế.
Trợ lý bước ra ngoài.
Điện thoại của Miệu Doanh cửu reo lên, quả nhiên do Khương Thục Đồng gọi đến, gọi cô ta đêm nay qua uống canh.
Từ khi Miêu Doanh cửu đến Hải Thành, người vui mừng nhất có thể chính là Khương Thục Đồng.
Bởi vì Miêu Doanh Cửu sống như bộ dạng xưa kia của Khương Thục Đồng, tinh anh, bản lãnh, bát diện linh lưng, hơn nữa lại xinh đẹp, tỉ mỉ.
“Được đó, dì ơi, con biết rồi, con nhất định sẽ đến!” Miêu Doanh cửu cười hí hí nói.
Nụ cười này là trân thành, không phải sự giả dối, tinh anh lúc hãy cũng là thật đó.
Khương Thục Đồng luôn mong muốn Miêu Doanh Cửu có thể trở thành con dâu thứ hai của bà ta, nhưng mà xem ra, Cố lão nhị đã gặp qua Miêu Doanh Cửu hai lần, đối với cô ta không có cảm giác gì, cho nên, Khương Thục Đồng chỉ có thể trợ giúp một tay.
Mới buông xuống điện thoại của Khương Thục Đồng, thì Thẩm Dương gọi điện thoại đến, “Chị em ơi, tớ sớm hai ngày đến Hải Thành, cậu có đến đón tớ không? Tối nay cùng nhau ăn cơm? Hải Thành mới mở một quán ăn bán về món Chiết Giang, nghe nói, cũng đông khách đó, cậu không tính mời chị em đi ăn sao?”
“Xin lỗi, đêm nay tớ phải đi uống canh. Không thể đi với cậu rồi. Tớ đón cậu đến Khách sạn, sau đó, một mình tớ quay về!” Miêu Doanh Cửu thu dọn những đồ đạc trên bàn làm việc, lấy theo túi xách, chuẩn bị đi.
Xuống lầu, lái chiếc xe Audi r7 của cô ta, chạy thẳng đến sân bay Hải Thành.
Trên người Thẩm Dương khoác một chiếc khan choàng, đeo kính đen, nhìn vào thì biết là người đi đầu trong giới thời trang rồi, cô ta ôm lại Miệu Doanh Cửu.
Khi cài dây an toàn, Thẩm Dương nói, “Mới đến Hải Thành, thì có người hẹn rồi, ai đó?”
“Mẹ chồng tương lai!”