Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 45 :

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Rất Yêu, Rất Yêu Em



Chương 45: Khi nào có con?



Vừa ngồi xuống một lát liền có một đứa bé đi tới phía trước chỗ cô làm việc, một đứa bé trai rất hoạt bát, thoạt nhìn cũng rất đáng yêu, nói với Khương Thục Đồng một câu: “Chị họ Khương phải không ạ? Chiều nay chị trông em.”



A? Không đầu không đuôi là có ý tứ gì?



Khương Thục Đồng chỉ có thể nói chầm chậm với đứa bé trai: “Em là con cái nhà ai? Sao lại biết chị họ Khương? Lại còn vì sao chị phải trông em.”



“Là ba đem em đến công ty của chú Cố nhưng chú Cố không rảnh để trông em, chú bảo em tới tìm chị để chị trông em! Em tên là Từ Tranh Dương, chị cứ làm công việc của chị đi, em tự chơi ở đây không quấy rầy chị.” Từ Tranh Dương nói.



Nhưng chiều nay Khương Thục Đồng còn việc cần phải làm, nếu đứa nhỏ này có thể tự mình chơi thì cũng được, nhưng vì cái gì Cố Minh Thành lại không trông bé?



Khương Thục Đồng hơi bực liền nhắn tin cho Cố Minh Thành: Chiều nay em có việc, trong văn phòng có nhiều người như vậy, tất cả mọi người đều nhìn em với thằng bé, giống cái gì?



Khẩu khí chất vấn, cũng không gọi tên Cố Minh Thành.



“Nó ở chỗ này khiến anh phân tâm, công việc của em mai làm cũng được. Ba nó là bạn tốt của anh, hai vợ chồng cũng bận mới đưa đến chỗ của anh, tìm không được ai giúp nên chỉ có thể nhờ em. Chiều ba nó sẽ đến đón.”



Đây là lần đầu Cố Minh Thành trả lời tin nhắn của cô nhiều như vậy, trước đây anh chỉ nói rất ngắn gọn, thậm chí chỉ dùng một hai từ chứ tuyệt đối không viết một câu trọn vẹn, cũng phù hợp với thân phận của anh.



Thật là bực, anh ta tìm không ra người trông trẻ con liền tìm Khương Thục Đồng cô sao?



Khương Thục Đồng quả thực chán nản. “Em chưa từng gặp trẻ con, không biết dỗ trẻ con như thế nào.”



“Vậy học đi!”



Ba chữ này khiến Khương Thục Đồng không biết nói gì nữa, xem ra chiều nay cô nhất định phải trông đứa nhỏ này rồi.



Từ Tranh Dương nhìn biểu tình của Khương Thục Đồng liền hỏi: “Chị không muốn trông em sao?”



Bị đứa nhỏ này đi guốc trong bụng, Khương Thục Đồng có chút hơi ngượng, trẻ con đều là mầm non của đất nước, nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt đứa trẻ khiến Khương Thục Đồng cũng động lòng, nói: “Em cứ chơi đi, đừng đi xa quá, phải trong phạm vi chị có thể nhìn thấy.”




Ánh mắt cô chăm chú vào đồ ăn cho nên không thấy được ánh mắt Cố Minh Thành nhìn cô.



Từ Mậu Thận cười cười: “Cũng là nam nữ hoan ái, tình yêu là trên hết, phải là người chính mình thích.”



Cố Minh Thành không nói gì.



Đề tài này không ai nhắc lại trong bữa cơm, lại chuyển qua nói tới nhà trẻ mới của Từ Tranh Dương. Khương Thục Đồng mỉm cười mà nghe, thế giới của trẻ con cô chưa tiếp xúc bao giờ.



Ăn xong, Cố Minh Thành đưa Khương Thục Đồng về nhà. Đầu óc Khương Thục Đồng quay mòng mòng, muốn ngủ.



Máy sưởi trong xe Cố Minh Thành rất ấm khiến Khương Thục Đồng mơ mơ màng màng, Cố Minh Thành giống như có tâm sự gì đó, vẫn luôn chuyên tâm lái xe. Lúc chờ đèn đỏ anh dựa lưng vào ghế, khuỷu tay đặt lên cửa kính xe.



Khương Thục Đồng tỉnh lại, đã tới nhà cô rồi.



Cố Minh Thành biết hiện tại Lục Chi Khiêm không ở nhà cho nên không coi ai ra gì mà lái xe vào tận cửa.



Từ Thượng Hải trở về Khương Thục Đồng đã nghĩ tới việc đi thuê nhà khác, nhưng chưa ly hôn đã dọn ra ngoài lại sợ người ta đàm tiếu, nói cô không kiềm chế được tịch mịch linh tinh.



“Hiện tại anh phải về nhà sao?” Khương Thục Đồng xuống xe, hỏi Cố Minh Thành qua cửa kính xe.



“Em nói gì?” Tâm tình Cố Minh Thành rất trầm, tiếp theo dường như cười cười: “Sao nào? Muốn mời anh vào nhà sao?”



Khương Thục Đồng vội vã xua tay: “Em không có ý này, anh đi cẩn thận.”



Cố Minh Thành cười khổ một chút, quay đầu xe rồi lái đi.



Khương Thục Đồng vừa vào tới nhà, đèn trong nhà lập tức sáng lên khiến cô giật mình.



Nhìn kỹ một chút, hóa ra là bà bà*, Khương Thục Đồng vẫn chưa định thần lại, bà bà ngồi trên sô pha, vừa rồi bà dùng điều khiển từ xa để bật đèn.



*bà bà: Chưa biết mối quan hệ của bà với Khương Thục Đồng là như nào nên mình giữ nguyên từ bà bà này nhé.