Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 445 :
Ngày đăng: 03:37 19/04/20
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Miêu Doanh Cửu dường như muốn thả hết những ngột ngạc, hưng phấn dồn nén quá lâu ra ngoài vậy, cô hô to một tiếng: “Don’t disturb.”(Xin đừng làm phiền)
Cố Vi Hằng nghe nói như vậy, không nhịn được mà bật cười.
Anh ta cúi người, xoa xoa hông cô, chuyển động dữ dội.
Mũi nhọn đứng thẳng lên, vừa cảm nhận được sự va chạm của Cố Vi Hằng,, Miêu Doanh Cửu lập tức liền hưng phấn, mắt cô híp lại, làm thế nào cũng không mở ra được.
Sau khi xong việc, Cố Vi Hằng ôm Miêu Doanh Cửu vào trong ngực, cô đã kiệt sức, tim đập vô cùng nhanh, hiện tại cô giống như người phụ nữ nhỏ bé vậy, nằm ở trong lồng ngực của Cố Vi Hằng, đầu đầy mồ hôi.
Cố Vi Hằng nhìn cô ở trong lòng mình, thấm mồ hôi trên tóc rồi vén về phía sau lỗ tai.
Miêu Doanh Cửu hai tay ôm lấy eo của anh nói: “Em đi tắm, anh giúp em xem văn phòng một chút.”
“Được.” khuy áo trong của Cố Vi Hằng mở ra hai cái, Miêu Doanh Cửu đi vào phòng tắm.
Cố Vi Hằng ngồi trên ghế làm việc của cô, có chút buồn bực nhìn vào chữ viết của cô, trước đây từng thấy một lần, cũng mạnh mẽ giống như anh.
Tâm huyết của anh dâng trào, dĩ nhiên là cũng bắt đầu luyện tập chữ “Miêu Doanh Cửu”, so sánh với chữ viết của cô, nhìn thấy tương lai cũng có khả năng ký giả.
Lần trước đến sân bóng rổ tìm Cố Vi Hằng là nữ nhân viên kia, hiện tại nhìn thấy Cố Vi Hằng ngồi ở chỗ đó hơi giật mình, nói: “Nhị Bảo Bảo.”
Nữ nhân viên kia không hiểu ý của tiếng Trung, chỉ là Miêu Doanh Cửu nói với cô như vậy nên cô cứ gọi như vậy.
“Tôi có tên tiếng Trung, gọi là Cố Vi Hằng.” Cố Vi Hằng trịnh trọng nói.
Chớp mắt là vạn năm, Hằng là vĩnh hằng.
Ba anh đặt cho anh cái tên này.
“Được, anh Cố, đây là tài liệu.” Nói xong, nữ nhân viên thả tài liệu xuống rồi rời đi.
Cô cảm thấy rất quý trọng tấm giấy này.
Miêu Doanh Cửu làm việc một lát, Cố Vi Hằng từ trong phòng tắm đi ra, vô cùng bình thường, anh ta đi đến tủ quần áo của Miêu Doanh Cửu tìm quần áo để mặc, một bên hờ hững hỏi: “Trong tủ quần áo của em, quần áo đàn ông rất nhiều.”
“A, đúng, là của anh em, anh ấy thỉnh thoảng sẽ đến.” Miêu Doanh Cửu chưa nói Ethan chính là Miêu Doanh Đông.
Cố Vi Hằng cũng cố tình làm như không biết.
Miêu Doanh Cửu trở lại căn hộ, Bảo Bảo còn đang ở trong căn hộ, chỉ cần Miêu Doanh Cửu đi làm, nó sẽ ngồi ở cửa cả ngày chờ Miêu Doanh Cửu, khiến cho Miêu Doanh Cửu thương nó.
Miêu Doanh Cửu thay đôi dép lê, ngồi xổm trước mặt Bảo Bảo nói: “Bảo Bảo, xin lỗi, mẹ lại để cho con đợi lâu.”
Âm thanh vô cùng nhẹ, tràn đầy áy náy.
Cố Vi Hằng ngồi xuống ghế sô pha, khom lưng vuốt ve Bảo Bảo: “Bảo Bảo, cha ruột lại đến thăm con.”
Miêu Doanh Cửu ngẩng đầu lườm anh một cái: “Tại sao là cha ruột? Trước đây không phải là ba ba sao? Hai người có khác nhau sao?”
“Trước đây không phải cha ruột, bây giờ thì phải rồi.” Ánh mắt Cố Vi Hằng rất nghiêm túc nhìn Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu không hiểu cái này lắm, vô cùng nghi hoặc.
“Trước đây không làm với em, không phải ruột, bây giờ thì phải rồi.” Ánh mắt Cố Vi Hằng rơi vào trên người Bảo Bảo nói: “Phản ứng của em có chút chậm.”
“Anh...” Miêu Doanh Cửu trừng mắt nhìn Cố Vi Hằng một cái.
Sau đó, mây mưa cả đêm, Cố Vi Hằng nằm nhoài lên người Miêu Doanh Cửu, cắn vào người cô.
“Nghe nói ba anh lại đánh anh hả?” Cả người Miêu Doanh Cửu đầy mồ hôi, sự nữ tính bởi vì một đêm này mà hoàn toàn được phóng thích.
“Chuyện anh sợ ba anh ai ai cũng biết sao? Từ nhỏ tới lớn, bạt tai đếm không hết, em có thấy ai đáng thương như anh hay không?” Cố Vi Hằng không có vẻ gì là lúng túng, trái lại lại bày ra cái bẫy để cho Miêu Doanh Cửu nhảy vào.
“Em thấy anh đáng thương, hôm nay không phải đã nói rồi sao, thuê anh làm đàn em.” Miêu Doanh Cửu vuốt ve mái tóc Cố Vi Hằng.
“Ban ngày làm ngựa cho em, buổi tối... thì làm cái gì?” Cố Vi Hằng hôn lên cả người Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu cảm thấy vừa đau vừa ngứa, ba giờ sang cô không thể nhìn nổi rồi, phải đến chiều ngày thứ hai tỉnh dậy mới nhìn thấy, bản thân đã không còn cách nào gặp người khác rồi.”