Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 494 :
Ngày đăng: 03:37 19/04/20
“Cô ấy làm việc cho anh, lẽ nào không phải là người của anh sao?” Cố Tam Nhi hỏi.
Cố Tam Nhi lại đưa mắt nhìn Nam Lịch Viễn, “Em vẫn luôn dùng tiền của Lịch Viễn và em cũng là người của anh ấy, cũng giống vậy thôi.”
“Anh và cô ấy chỉ là quan hệ giữa người thuê và người làm thuê thôi!” Miêu Doanh Đông nói.
……
Hải Thành.
Cố Vi Hằng đang ngồi trong phòng khách gọt giũa hai viên đá Bahrain, anh cầm một con dao nhỏ để gọt, rất tỉ mỉ khắc chữ..
Dáng vẻ của anh thật sự rất nghiêm túc.
Cố Minh Thành đi vào, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Cố Vi Hằng nên cũng không làm phiền anh, mà chỉ đi đến phía sau anh, nhìn dòng chữ anh viết -- “Doanh Doanh nhất thủy gian” được viết bằng chữ Tiểu Triện, viên đá còn lại viết ba chữ -- Tiểu Thập Bát.
“Hai chín mười tám!” Cố Minh Thành nói ra một câu.
Cha chỉ trong chốc lát đã đoán ra cũng là việc rất bình thường, vì dù sao chỉ số thông minh của cha cũng rất cao.
Cố Minh Thành cũng có thể đoán ra “Doanh Doanh nhất thủy gian” là viết cho ai, điều này đã hết sức rõ ràng.
Cố Vi Hằng chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Minh Thành một cái.
“Con càng ngày càng giống đàn bà rồi, lại còn bắt đầu học làm đồ thủ công nữa! Trước đây lúc con còn phá phách nghịch ngợm, thật sự không nhìn ra con còn biết làm những việc này.” Cố Minh Thành nói một cách nghiêm chỉnh, xong liền bước lên cầu thang.
Cố Vi Hằng ngẩn ra một lúc, chỉ là làm con dấu thì sao lại giống đàn bà chứ?
Dường như trước giờ cha chưa từng vì mẹ mà làm những việc của phụ nữ này.
Nhưng anh không phải là cha, Miêu Doanh Cửu cũng không phải là Khương Thục Đồng.
Cố Vi Hằng mở wechat của Miêu Doanh Cửu muốn gọi video cho cô, bây giờ hai người họ một ngày cơ bản phải gọi video cho nhau vài lần.
“Gặp nhau rồi anh hãy đưa đi, cũng rất mau thôi mà.” Miêu Doanh Cửu đưa tay sờ cằm, có một loại cảm giác sự bá đạo của người ngồi trên cao.
“Được thôi. Và còn, hôm nay cũng rất nhớ em.” Cố Vi Hằng nói thêm một câu.
Anh trước đây không phải là một người biết biểu đạt cảm xúc, nhưng từ khi nói ra câu “Anh nhớ em” thì mỗi ngày anh đều nói.
Có lẽ là anh đã vượt qua được cửa ải tâm lý của chính mình.
“Ngoan.” Miêu Doanh Cửu nói.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Miêu Doanh Đông hỏi, “Tiểu Thập Bát là nói em hay là cậu ta?”
“Hai đứa em.” Miêu Doanh Cửu một mặt cúi đầu viết chữ, một mặt lại vụng trộm vui mừng trong lòng.
Trước đây biết anh có áp lực rất lớn, nhưng không ngờ anh lại có thể có thời gian làm con dấu cho cô.
“Buồn nôn!” Miêu Doanh Đông nói thầm.
“Anh à, sau này cũng sẽ tới lượt anh làm chuyện buồn nôn thôi.”
“Còn nữa, cậu ta gọi ai là Doanh Doanh?” Miêu Doanh Đông nhíu mày nói, “Là gọi em hay là gọi anh?”
“Anh, anh đừng gây rối nữa được không? Anh còn có thể gọi là Doanh Doanh sao.” Miêu Doanh Cửu hết sức bất mãn.
Miêu Doanh Đông cúi đầu cười, anh ta biết người Cố Vi Hằng gọi không phải là mình.
Tên lãng tử này, một khi trở nên si tình thì thật khiến cho người khác phải khiếp sợ.
Cuối tuần, Miêu Doanh Đông tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở biệt viện, cũng không mời nhiều người, chỉ có năm sáu người thôi.
Trong những người này, chỉ có Miêu Doanh Cửu là biết làm cơm, hơn nữa còn làm rất ngon, nhưng tất nhiên không thể để cho Miêu Doanh Cửu làm rồi.
Anh gọi điện cho Kiều Duyệt Nhiên, kêu cô ấy đến biệt viện.
Kiều Duyệt Nhiên đồng ý, nhưng địa điểm cụ thể thì cô ấy không biết rõ lắm.
Sau khi xuống xe bus, cô đi qua lại trong một rừng cây xanh, đi qua một cái hồ lớn chính là vị trí của biệt viện, ở đây giống như thiên đường, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, quả nhiên là cuộc sống của người có tiền mà!
Kiều Duyệt Nhiên không biết vị trí cụ thể, nên tiếp tục gọi cho Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông đã có chút mất kiên nhẫn, nhưng cô ấy thật sự không biết vị trí cụ thể thì làm sao mà đi đây.
Miêu Doanh Đông thật không còn cách nào khác, chỉ có thể đi ra đón cô ấy.