Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 536 :
Ngày đăng: 03:38 19/04/20
Miêu Doanh Đông lái xe, đến nhà của Tam Nhi.
Miêu Doanh Đông và Cố nhị chơi cờ, tài chơi cờ của hai người không phân được cao thấp, chiến đấu đến trời đất tối sầm, không thể chia lìa.
“Tài chơi cờ của tiểu Cửu, đúng thật không phải đối thủ của anh!” Miêu Doanh Đông nói một câu.
“Đừng nhắc đến tiểu Cửu, nhắc tới cái tên này thì tôi đau lòng!” Cố nhị lại nói một câu.
Với tiểu Cửu xa nhau thời gian lâu như vậy, trái tim càng ngày càng hao mòn, vốn dĩ da thô thịt dày, hiện nay đã lộ ra những nốt xương trắng rồi, chạm vào một cái, thì đau.
“Vậy anh đến Mỹ thì nên biết được, không thể tránh được sẽ nhắc đến cái tên này mà!” Miêu Doanh Đông nói.
Không ngờ đến một ngày, Cố nhị đã chìm đắm trong cái tên của một phụ nữ, không thể thoát ra được.
Đã từng, anh ba không quan tâm nhất chính là sự tương tư!
“Tôi đến đây, chỉ là muốn đi những con đường mà cô ta từng đi, thành phố của cô ta, tôi đến qua! Như thế này sẽ gần với cô ta hơn, Cố nhị luôn bất thình kình bắt đầu xúc động.
Hơn nữa sự xúc động này, là phát ra từ nội tâm, rõ ràng không phải vì muốn làm người khác xúc động, mà là biểu hiện ra cho người khác thấy được.
Miêu Doanh Đông Nam Lịch Viễn còn có Cố Tam Nhi nhìn lại với nhau.
Sớm biết như vậy, sao trước đó chơi phụ nữ chơi đến điên như vậy chứ?
Miêu Doanh Đông thay đổi chủ đề, muốn cho Cô nhị vui vẻ lên tí, nói về tình hình anh ta hôm nay đến cô nhi viện.
Tam Nhi nghiêm túc nghe, “Vậy tiểu Kiều cũng khá đáng thương đó!”
“Có gì liên quan đến tiểu Kiều chứ?” Miêu Doanh Đông vừa nghe, nhăn lại chân mày.
“Tiểu Kiều chính là lớn lên trong viện cô nhi đó!” Tam Nhi đột nhiên thấy ngạc nhiên, xem ra anh hai thực sự không quan tâm đến tiểu Kiều đó, lần trước không biết tiểu Kiều học ngành gì, hiện nay lại không biết cô ta lớn lên tại viện cô nhi.
Miêu Doanh Đông không nói gì.
Chiếc xe của Miêu Doanh Đông lái chậm lại xuyên qua những con phố nhộn nhịp, anh ta giống như đang suy nghĩ điều gì.
Chiếc xe không biết lái đến đâu!
Từ từ, anh ta phát hiện, đây quả nhiên là con đường đi đến bệnh viện của bạn trai tiểu Kiều.
Trời mưa nhẹ, anh ta đã khởi động cây gạt nước.
Bầu trời mùa hè đổ mưa, thích hợp thân phận độc thân như anh ta.
Ở dưới trạm đón xe buýt của bệnh viện, Miêu Doanh Đông nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên, đứng dưới ở trạm đón xe buýt, đang trú mưa.
Ánh đèn tại trạm xe buýt rất yếu, biểu hiện ra cô ta cũng rất nhỏ bé.
Cô ta kê cặp sách lên đầu, mái tóc đã ướt sũng, trên mặt trắng nhạt, có thể do lạnh.
Miêu Doanh Đông cười, trời mưa, ra ngoài không biết mang theo dù sao?
Bộ dạng của cô ta cũng rất khốn đốn.
Chiếc xe của Miêu Doanh Đông đậu đối diện con đường, trời tối, Kiều Duyệt Nhiên không chú ý đến anh ta.
Một tay của Miêu Doanh Đông cầm lên cây dù, tay kia cầm một cây dù khác, bước đến trạm xe buýt.
Anh ta ở bên cạnh nhìn cô ta rất lâu, cô ta mới chú ý đến anh ta.
Nước mưa không ngừng đánh trên mặt của cô ta.
Cô ta nghiêng đầu qua nhìn thấy Miêu Doanh Đông ở bên cạnh cô ta, khá ngạc nhiên đó, nhưng mà cô ta không có nói ra, lại quay đầu qua!
“Sao vậy, đắc tội với em, một câu cũng không nói sao?” Trong cơn mưa róc rách, giọng nói của Miêu Doanh Đông, truyền đến từ hoàng hôn.