Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 522 :
Ngày đăng: 03:32 19/04/20
Hai ngày sau, một phần sáu trang excel bảng biểu cùng bản word, tiếng Trung cùng tiếng Anh đã xong. Hơn nữa Khương Thục Đồng còn cố ý nhấn mạnh sự kiện từ ‘site’ vào trong báo cáo, cảnh báo cho mình, đồng hời cũng là cảnh báo cho mọi người phải thật tốt thuật ngữ chuyên ngành, bằng không ở thời điểm mấu chốt sẽ rất mệt. Cô cũng đem báo cáo này gửi cho tất cả mọi người trong phòng thiết kế.
Làm xong cái này, Khương Thục Đồng cuối cùng thở dài một hơi.
Đại sư nói, đưa báo cáo cho Cố tổng.
Khương Thục Đồng giật mình, “đưa” là có ý tứ gì? Không phải gửi qua email là được rồi sao?
“Cố tổng bảo đem bản giấy cho anh ấy.” Đại sư tiếp tục nói.
“Được ạ.” Sắc mặt Khương Thục Đồng hơi ảm đạm, đối với chuyện tới văn phòng của Cố Minh Thành cô rất e dè, nhưng không đi không được.
Cầm tài liệu đã đóng dấu chỉnh tề đi lên, gõ cửa, vừa lúc Từ Mậu Thận cũng ở.
Khương Thục Đồng nói một câu. “Cố tổng, tài liệu đã xong.”
Cố Minh Thành gật đầu, nhận lấy tài liệu.
Hai người cách nhau một bàn làm việc.
Không biết là Cố Minh Thành vô tình hay cố ý chạm vào tay Khương Thục Đồng, lập tức Khương Thục Đồng giật lùi về sau như bị điện giật.
Bởi vì Từ Mậu Thận ngồi bên cạnh, Khương Thục Đồng chắc chắn anh đã thấy.
“Được, anh biết rồi.” Cố Minh Thành nói một câu.
Trên đường xuống lầu, Khương Thục Đồng đều nghĩ đến chuyện với Cố Minh Thành, cô cảm thấy giống như Cố Minh Thành đang chơi đùa với cô, giống như một sếp tìm cấp dưới để đùa giỡn, cùng lắm chỉ để bản thân bớt buồn chán.
Hơn nữa, Khương Thục Đồng là gái có chồng, chắc chắn anh thấy kích thích.
Nghĩ đến điều này Khương Thục Đồng liền cảm thấy thê lương.
Tiết Lan viết nhưng lời này, Khương Thục Đồng không tiếp tục hỏi, Tiết Lan cũng không lại nói.
Anh mắt Khương Thục Đồng lập lòe, anh có ý tứ này là sao? Nhưng Khương Thục Đồng không phát hiện ra, hay là do Tiết Lan suy nghĩ nhiều?
Cô còn đang suy nghĩ, Đại sư nói thiết kế lâm viên cho nhà Cố Minh Thành đã được duyệt rồi, hai ngày nữa công nhân sẽ đến làm, nhắc Khương Thục Đồng phải tới trông coi.
Cô nhíu mày, không phản bác. Rốt cuộc dự án này cô cùng Đại sư làm, với thân phận của Đại sư không có khả năng sẽ đến hiện trường trông coi, chỉ có cô đi.
Cô cùng công nhân xây dựng đến, trước đó đã liên hệ với Cố Minh Thành, Cố Minh Thành nói trong nhà có người.
Khương Thục Đồng không nghĩ nhiều, cô cũng không nghĩ đến, Cố Minh Thành chỉ ở một mình, nói ‘có người’ là nói ai.
Nhưng cửa cổng của Cố Minh Thành thật sự mở, cửa phòng khóa, không phát hiện có ai, nhưng xây dựng đều ở sân vườn, không cần vào nhà, Khương Thục Đồng liền cùng công nhân làm việc.
Xây dựng sân vườn là công việc đặc biệt vất vả, Khương Thục Đồng đứng cả buổi trưa, vừa lạnh vừa mệt, cô đi tới cái núi giả nghỉ ngơi một lát.
Vừa mới đến núi giả liền nhìn thấy có sương khói lượn lờ bay lên, cô nghĩ thầm, không xong rồi, có cháy.
Chạy nhanh đến lại nhìn thấy Cố Minh Thành đang vui vẻ thoải mái ngồi hút thuốc.
Khương Thục Đồng chưa hoàn hồn, nói: “Sao anh lại ở đây? Làm em giật cả mình.”
“Đây là nhà anh, anh không thể ở chỗ này sao?” Cố Minh Thành nói, cũng kéo Khương Thục Đồng vào lồng ngực anh.
Khương Thục Đồng nhớ tới nghi ngờ trong lòng mình, hỏi: “Hôm tất niên, sao Từ Mậu Thận biết em ở lại nhà anh?”
Cô miệng lưỡi chất vấn, bởi vì cô rất ghét có người đem việc cá nhân của cô nói cho người đàn ông khác, đặc biệt việc riêng tư như vậy.
“Anh ấy đoán.”
“Sao anh ấy có thể đoán được, anh ấy đã đi từ sớm.” Khương Thục Đồng bác bỏ.
“Ánh mắt, động tác, hơi thở giữa hai người. Đoán được cũng không khó.”
Khương Thục Đồng cứng họng, không hổ là bạn tốt của Cố Minh Thành, điều này mà cũng có thể đoán được. Tuy rằng chuyện này càng nhiều người biết thì Khương Thục Đồng càng không an toàn, nhưng xem ra Từ Mậu Thận không phải là người nhiều chuyện.
Cô cũng không biết, giữa cô và Cố Minh Thành có hơi thở dạng nào mà khiến Từ Mậu Thận nhìn ra được.
Nhưng đây đang giữa thanh thiên bạch nhật, còn có rất nhiều công nhân ở trong sân, tuy rằng ở đây bị núi che khuất nhưng không chừng nhóm công nhân sẽ nghe được động tĩnh.