Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 6 :

Ngày đăng: 03:31 19/04/20


Rất Yêu, Rất Yêu Em



Chương 06: Không phải yêu thương nhau sao?



Cố Minh Thành giao cho Khương Thục Đồng một tập tài liệu. “Đây là hai hợp đồng của Lục Chi Khiêm, lần trước chưa đưa được, em đưa cho anh ấy.”



Khương Thục Đồng nhanh chóng đáp: “À, được.” Khẩu khí rất giống một con mèo Ba Tư.



Khi cô xoay người lại bị Cố Minh Thành phía sau gọi lại.



“Làm sao vậy?” Ánh mắt vô tội của Khương Thục Đồng nhìn về phía Cố Minh Thành.



“Mong phu nhân Lục về sau không cần đem vẻ "tiểu biệt thắng tân hôn" này tới văn phòng.” Ánh mắt Cố Minh Thành đăm đăm nhìn Khương Thục Đồng, lạnh lùng nói.



Cả anh ta cũng hiểu lầm sao? Khương Thục Đồng nheo nheo mắt, có điều việc xấu trong nhà không nên đem ra ngoài, cô không nói cái gì.



Khương Thục Đồng về tới nhà, đem mấy hợp đồng giao cho Lục Chi Khiêm. Lục Chi Khiêm nghi ngờ, ánh mắt phẫn nộ nhìn Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng không hiểu gì.



“Mấy ngày trước cô ở chỗ nào?” Lục Chi Khiêm mang vẻ mặt ‘gậy ông đập lưng ông’.




Nói thật, cô rất sợ, một lát sau nước mắt tí tách rơi xuống. Mẹ sớm đi rồi, trên đời này sẽ không lại có người thương yêu cô. Phụ nữ ngàn vạn lần không thể mắc sai lầm, cho dù làm sai cũng không thể để cho chồng biết, nếu không đó là mối họa cả đời.



Nhưng ở trong lòng Khương Thục Đồng cũng không có nửa phần oán trách Cố Minh Thành, dù cô có oán hận mình nhưng là cô chủ động câu dẫn người ta.



Tay cô vẽ một đứa trẻ trên mặt đất, như một đứa bé mồ côi không tìm thấy gia đình.



Bỗng một một đôi giày da bóng lưỡng cùng quần tây xuất hiện trước mắt cô.



Biệt thự Lục gia rất ít có người lui tới, Khương Thục Đồng không biết là ai.



Cô từ từ ngước mắt lên, hóa ra là Cố Minh Thành đứng trước mặt cô.



Hợp đồng cô đã đưa cho Lục Chi Khiêm, cô không biết anh ta còn tới làm gì.



Rõ ràng trên mặt cô đầy nước mắt nhưng cô vẫn cố gắng cười, nói một câu: “Cố tổng, sao ngại lại tới đây?”



“Không phải rất yêu thương sao?” Cố Minh Thành cúi đầu nhìn cô, hỏi một câu.



Khương Thục Đồng cười mỉa, không hiểu sao gần đây cô toàn tự vác đá nện vào chân mình như vậy. “Chỉ là cãi nhau.”



Cố Minh Thành không nói gì, ấn chuông của vang lên, Lục Chi Khiêm trong nhà đi ra mở cửa.



Không biết là Cố Minh Thành vô tình hay hữu ý, anh đi vào nhưng không khép hẳn cửa mà để lại một khe rất lớn, ánh sáng trong nhà theo khe cửa chiếu ra ngoài, nhờ vậy Khương Thục Đồng không phải sợ hãi nữa.