Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 593 :
Ngày đăng: 03:39 19/04/20
Năm ngày sau, Miêu Doanh Đông đi công tác, đến Trung Quốc.
Cố Vi Hằng vừa từ Mỹ trở về Trung Quốc, tuy cũng nói lần này thời gian ở lại Mỹ dài một chút, nhưng mà rốt cuộc, Trung Quốc thiếu anh không được, dù sao 3 tháng sau, Tiểu Cửu sẽ đến Trung Quốc rồi, vì vậy, cũng không tiếc thêm vài ngày nữa. Miêu Doanh Đông đã đến Hải Thành, anh mời Miêu Doanh Đông đến nhà anh ở, dù gì sau này cũng là người nhà rồi.
“Có đến không vậy? Cậu hai?” Cố Nhị hỏi.
“Dĩ nhiên đến.” Miêu Doanh Đông trả lời rất sảng khoái.
Lại không như lần trước.
Vì Miêu Doanh Đông muốn đến xem Cố Minh Thành rốt cuộc giở trò gì với anh.
Nhưng mà, Miêu Doanh Đông trước đây còn có nghiệp vụ ở Hải Thành, anh phải bàn xong trước.
Là một buổi tối, Miêu Doanh Đông và người khách ở Hải Thành đang bàn bạc nội dung đầu tư.
Trên bàn ăn.
Miêu Doanh Đông ngồi ở ghế chính, vì có anh, thêm phần trang trọng, mọi người đối diện với Miêu Doanh Đông cao ngạo, đều dè dặt cẩn trọng, nói chuyện đều cực kì hạn chế, dĩ nhiên cũng không có người nào dám mời rượu Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông nói năng cực kì lễ độ, từng cử chỉ đều thể hiện khí chất cao quí của mình.
Mọi người dường như đang thuận theo anh nói chuyện.
Ăn cơm rất lâu, mọi người mới bắt đầu thả lỏng, nói về chuyện gia đình.
Không ai dám hỏi gia đình của Miêu Doanh Đông, cũng rất ít người biết tên thật tiếng Trung của anh, chỉ biết anh tên ethan, lúc này có một người nói với người bên cạnh, “Lão Kiều, chẳng phải ông mới nhận con gái sao? Sao chưa gặp qua? Con bé tên là gì?”
“Kiều Duyệt Nhiên.”
Miêu Doanh Đông vốn dĩ không để tâm về những chuyện gia đình vớ vẩn này, nhưng mà hai người này ngồi ngay bên trái anh, bên phải anh cũng có một người đang trò chuyện, đều không lọt vào tai Miêu Doanh Đông.
Tay của Miêu Doanh Đông khựng lại một lúc, nói, “Tôi chỉ nghe qua sinh con gái, lại còn có nhận con gái à? Không phải là con nuôi chứ?”
Đối phương hiển nhiên không ngờ lại có hứng thú với chủ đề này, vì vậy, càng ra sức nói ra.
Cuối cùng cũng bắt được khẩu vị của Miêu Doanh Đông rồi.
Không đụng độ trực diện với Cố Minh Thành.
Việc này vẫn phải hỏi Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên mấy hôm nay đều học ở trường, cô lại nhận được một tin nhắn: Đồ ngốc! Tiền cho cô, sao lại cho người khác rồi? Sau này không được như vậy nữa!”
Kiều Duyệt Nhiên cực kì sững sờ, hỏi: Tôi là Kiều Duyệt Nhiên, có phải anh gửi nhầm tin nhắn không?
“Không có! Chính là cho cô. Lần sau không được đem tiền cho người khác nữa. Ngoài ra, việc tôi đưa tiền cho cô, đừng nói cho người khác biết! Số tiền này đủ tiêu không? Không đủ tôi sẽ cho thêm.”
Kiều Duyệt Nhiên tưởng đây là của rơi từ trên trời rớt xuống.
“Anh là ai vậy?”
“Cô đoán xem!”
Kiều Duyệt Nhiên lại không đoán ra được, vì vậy, cô mới đưa tiền cho Miêu Doanh Đông.
Nói như vậy, tiền không phải là của Miêu Doanh Đông cho cô, nhưng đưa tiền cho anh, anh cũng không nói gì?
Có thể thật sự không muốn liên lạc với cô nữa, một triệu trong mắt anh, chẳng qua chỉ là con số nhỏ, hơn nữa, số tiền này, đích thị là cô nợ anh, không nói chuyện thì không nói chuyện vậy.
Tin nhắn của Miêu Doanh Đông từ buổi chiều gửi đến.
“Đang ở đâu?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Trước giờ anh nói chuyện đều bộc trực như vậy, đi thẳng vào chủ đề, có thể không cần thiết phải giả tạo và vòng vo với Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên trong mắt anh, không đáng một xu.
“Em ở trường!”
“Ra ngoài một chút!” Miêu Doanh Đông ra lệnh.
Trong lòng Kiều Duyệt Nhiên nghĩ, không phải từ nay quay về con đường cũ chứ? Sao lại đến tìm cô nữa? Là đến trả lại tiền cho cô hay là làm gì?
Mang theo hàng trăm câu hỏi, Kiều Duyệt Nhiên xách theo túi đi ra ngoài.
Trải qua lần này, trải qua sự tuyệt tình của Miêu Doanh Đông, cô bây giờ, lại càng sợ Miêu Doanh Đông hơn.
Lúc cô bước ra cửa nhà trường, Miêu Doanh Đông luôn nhìn theo cô.
Dưới ánh nắng, sắc mặt cô trắng nõn, luôn cắn chặt môi, nhìn thấy xe của Miêu Doanh Đông, cau mày thật chặt.
Hơ, sợ anh đến như vậy!
Là đang lên núi Uy Hổ sao?