Rất Yêu, Rất Yêu Em
Chương 605 :
Ngày đăng: 03:39 19/04/20
Hôm nay là thứ 7, kí túc xá của cô chẳng có một ai, chỉ có một mình cô, người khác nếu không về nhà thì cũng đi đến nhà bạn trai.
“ Cùng đi ăn cơm chứ?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên đồng ý.
Từ bé đến lớn, số lần Miêu Doanh Đông ăn cơm ở nhà ăn là rất ít, lần trước ăn cơm tại trường nơi Cố nhị huấn luyện là ngoại lệ, nhưng mà đó là nấu ăn dành riêng cho chủ tịch, đồ ăn ở trường của Kiều Duyệt Nhiên đương nhiên không thể so sánh.
Miêu Doanh Đông thực sự nuốt không nổi.
“Nuốt không nổi sao?” Tiểu Kiều hỏi anh.
“Đúng!”
“Bảo anh về nhà, anh không về. Nhất quyết ở lại đây.” Kiều Duyệt Nhiên vừa cúi đầu ăn cơm vừa lẩm bẩm.
“Sao em có thế nuốt nổi chứ?”
“ Em? Em từ nhỏ là trẻ mồ côi mà, em sớm đã quen rồi, cái gì ăn cũng được!” Kiều Duyệt Nhiên nói một cách hợp lẽ tự nhiên.
Ăn xong cơm, Tiểu Kiều thu dọn khay cơm, chầm chậm bước đi cùng Miêu Doanh Đông trên con đương mòn rợp bóng mát của trường học.
Bọn họ mạnh ai nấy đi, Tiểu Kiều cũng không nắm lấy tay anh.
Bởi vì hai người trước giờ chưa từng cùng nhau ở bên ngoài, và cũng chưa bao giờ có hành động quá thân mật.
Chỉ đến khi lên giường, hai người họ mới dính như keo.
Lá mùa thu đang bay trên mặt đất, buổi chiều tà của mùa thu.
“Lúc còn nhỏ anh rất thích mùa thu, em biết không?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Anh chưa nói qua, em đương nhiên không biết.” Kiều Duyệt Nhiên đứng ở chỗ cách anh hai bước chân nói.
Cảm giác của hôm nay thật kì lạ, lúc trước, cô luôn cảm giác cô và anh ở bên nhau, chỉ là vì nghĩa vụ mà làm, nhưng mà hôm nay, là bởi vì cảm giác ham muốn mà làm, loại cảm giác này, giống như là bay bổng, và cũng vô cùng đẹp đẽ.
Giống như hai người đang yêu nhau.
Miêu Doanh Đông nhìn khuôn mặt thiếu nữ nhỏ nhắn, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái.
Kiều Duyệt Nhiên giống như bị mạo phạm, muốn lùi về sau, nhưng mà, cô nằm bên trên gối, có thể lùi đi đâu chứ?
Chỉ là trong phạm vi độ đàn hồi của cái gối, thụt xuống dưới để dựa vào.
Đôi môi cô thì đã bị Miêu Doanh Đông ngậm chặt.
Tay của anh vẫn đặt bên trên ngực cô, bây giờ người giúp cô cởi đồ, lại là anh.
Mây mưa trong kí túc xá thật là kích thích, không tiện giống như ở nhà, nhưng mà sự bất tiện này, ngược lại càng hưng phấn, Kiều Duyệt Nhiên kêu không lên tiếng, tất cả âm thanh đều nghẹn lại trong cổ họng.
Cô cuộn tròn người lại thiếp đi trong vòng tay của Miêu Doanh Đông, ngủ mà toàn thân ê ẩm.
Ngày hôm sau thức dậy, Miêu Doanh Đông không nằm cạnh cô, điện thoai của anh vẫn để đây.
Kiều Duyệt Nhiên nào giờ chưa xem qua điện thoại của người khác.
Cô nằm trên giường và nghĩ, ngày trước toàn là Miêu Doanh Đông gọi cô đến là đến, lần này, cô không gọi, anh lại đến.
Cô như này có gọi là lật lại tình thế không?
Ít nhất trong mối quan hệ giữa anh và cô, cô không phải là một người đang yêu đơn phương.
Điện thoại của anh cứ rung trên gối, Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy rất khó chịu, cô muốn tắt nguồn điện thoại của anh.
Thực ra Kiều Duyệt Nhiên cũng không kiềm chế được sự hiếu kì trong lòng, lúc đang tắt nguồn điện thoại, liếc nhìn một cái.