Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 642 :

Ngày đăng: 03:39 19/04/20


Bởi vì Minh Nguyên đã đến, nên buổi trưa Kiều Duyệt Nhiên đã cùng anh ăn cơm, buổi chiều lúc viết lại số liệu, cô có hơi mệt mỏi và buồn ngủ.



Nên đã ghi sai một dấu chấm phẩy! Bản thân cô cũng không phát hiện ra, lúc nộp lên phòng tài vụ, bên đó kiểm tra lại, nên phát hiện ra sai sót này.



Phòng tài vụ rất coi thường những thực tập sinh như vậy, vì cảm thấy năng lực làm việc của bọn họ quá tệ.



Nghe phòng tài vụ nói mình tí nữa là phạm phải sai lầm lớn, toàn thân Kiều Duyệt Nhiên cũng lạnh run, mấy trăm ngàn và mấy triệu, đây là sự sai lệch không hề nhỏ, mới ngày đầu tiên đi làm, mà cô lại sơ suất như vậy.



Phòng tài vụ báo cáo chuyện này với Minh Quyên.



Dĩ nhiên Minh Quyên rất tức giận, cô nghĩ rằng: bạn gái của Miêu Doanh Đông chẳng qua cũng chỉ có vậy thôi! Hơn nữa, Minh Quyên muốn thăm dò Kiều Duyệt Nhiên, xem rốt cuộc cô có mối liên hệ với Minh Nguyên hay là Tống Dương.



Thế là cô làm lớn chuyện, đem chuyện này làm cho ra lẽ.



Là khu vực của người Hoa ở Mỹ, hơn nữa đều là những người thuộc tầng lớp quý tộc, nên tin tức này nhanh chóng truyền đến tai Từ Thiến.



Hôm đó, Từ Thiến hỏi tiểu Kiều “Con ghi sai dấu chấm phẩy phải không?”



Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy rất ngượng, cô không biết nên trả lời bà thế nào.



Lần này Từ Thiến rất nghiêm túc, bà nói “sơ ý”



là lỗi không nên để phạm phải nhất.



Kiều Duyệt Nhiên vô cùng xấu hổ, nói “Cháu biết rồi ạ! Lần sau cháu nhất định sẽ sửa đổi! Nhất định sẽ sửa đổi!”



Nếu Từ Thiến đã biết chuyện này, thì Miêu Doanh Đông cũng sẽ biết.



Bởi vì Từ Thiến có cảm giác dường như Đỗ Quyên muốn gây phiền phức cho tiểu Kiều, chẳng qua chỉ là cấp dưới của mình phạm lỗi, đâu cần phải làm lớn chuyện như vậy.



Miêu Doanh Đông không nói gì cả.



Ngày hôm sau, Miêu Doanh Đông đến Minh gia.



Họ đều quen biết nhau cả, chỉ là trước đây họ không có qua lại.



Bình thường ở nhà chỉ có hai người là Minh Quyên và Minh nguyên, mặc dù Minh Quyên là người quản lí công ty, nhưng Minh Sùng Luân chưa hề cho cô một chức vụ chính thức, cho nên trong một ngày, phân nửa thời gian cô ở nhà, nửa còn lại là ở công ty.



Thấy Miêu Doanh Đông đến, cô vô cùng ngạc nhiên.




Cô biết anh đến đây là có liên quan đến việc cô tung tin chuyện của tiểu Kiều.



Chỉ thấy Miêu Doanh Đông rút trong túi ra một tờ chi phiếu rồi nói “Là do tôi dạy dỗ không tốt, cho nên khả năng tính toán Kiều Duyệt Nhiên mới tệ như vậy, nếu cô ấy đã làm cô tổn thất nặng nề, thì tôi sẽ đền bù cho cô! Bao nhiêu tiền?”



Minh Nguyên và Minh Sùng Luân đứng trên lầu nhìn xuống.



Hai người đều không ngờ Miêu Doanh Đông sẽ chủ động đến đây.



Thật ra, đây vốn không phải là chuyện lớn gì! Minh Quyên cười một cách tuỳ tiện, rất ngạo mạn, “Nhà họ Minh chúng tôi cần người khác đến đền tiền sao? Đúng là tôi đã khiển trách cô ấy vì thái độ làm việc của mình, nhưng nếu anh đã biết là do bản thân đã dạy dỗ cô ấy chưa tốt, vậy thì anh về dạy lại cô ấy đi!”



Miêu Doanh Đông cất tấm chi phiếu đi “Nếu vậy thì mong bác sẽ không đi khắp nơi tung tin bậy bạ! Vợ của Miêu Doanh Đông chưa học hết tiểu học, ngay cả bậc tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, câu này là cô nói phải không? Cô cũng không còn nhỏ nữa, hoạ là từ miệng mà ra, cái gì nên nói và cái gì không nên nói, hy vọng cô tự biết!”



Nói xong, anh bỏ đi.



Minh Nguyên đứng trên lầu nhìn thấy cảnh đó, thì bỏ về phòng mình.



Sau khi Tống Dương vào, Minh Nguyên chỉ nói một câu “Đây là một kẻ địch mạnh, một đối thủ đáng gờm đó, xem ra, phải cẩn thận rồi!”



Chuyện Miêu Doanh Đông đến Minh gia, ngày hôm đó, Tống Dương đã lập tức nói cho tiểu Kiều biết.



Tiểu Kiều hốt hoảng đến nỗi cơm cũng ăn không vô.



“Anh ấy rất tức giận phải không? Ngay cả bậc tiểu học cũng chưa tốt nghiệp—Em lại làm anh ấy mất mặt nữa rồi!”



Thỉnh thoảng Tống Dương sẽ ghé qua công ty ở Mỹ, lúc trước là thỉnh thoảng thôi, bây giờ một tuần anh sẽ đến đó một, hai lần, là lúc tiểu Kiều đang thực tập.



“Em sợ anh ấy vậy sao?”



Tống Dương hỏi.



“Dạ.”



Tiểu Kiều gật đầu.



Bên ngoài, cho dù bọn báo chí truyền thông cứ ùn ùn kéo đến, nhưng trước giờ cô chưa từng chủ động công khai mối quan hệ của cô và Miêu Doanh Đông.



Miêu Doanh Đông cũng vậy, không chủ động công khai.



Kiều Duyệt Nhiên sợ Miêu Doanh Đông sẽ nổi giận, nên sau khi tan ca, cô âm thầm đến công ty của anh.
Kiều Duyệt Nhiên sợ Miêu Doanh Đông sẽ nổi giận, nên sau khi tan ca, cô âm thầm đến công ty của anh.



Đứng dưới lầu đợi anh.



Mặc dù lần trước anh cho phép cô tự lên lầu một lần, nhưng bây giờ, không có lệnh của anh, cô vẫn không dám lên!”



Cô âm thầm đợi đến lúc anh tan ca, cô nhìn thấy Hứa Thế An từ trong toà nhà làm việc đi ra.



Còn anh thì vẫn chưa ra.



Một lúc sau cô mới nhìn thấy anh, phía sau anh là một nhóm người sang trọng, mặc đồ Tây mang giày da, người nào cũng phong thái hiên ngang, Miêu Doanh Đông đang cười với họ, dường như họ đang bàn về chuyện gì thì phải.



Cô không muốn làm anh mất mặt giữa đám đông, nên cô chỉ âm thầm theo sau anh.



Họ đã lên xe rồi! Thật là đáng ghét mà.



Kiều Duyệt Nhiên nghĩ, có thể bọn họ đi ăn cơm.



Thay vì như vậy, chi bằng cô đến nhà anh đợi anh về.



Thế là, cô bắt xe buýt đến nhà anh.



Đã gần mười giờ rồi, vậy mà anh vẫn chưa về.



Buổi tối Kiều Duyệt Nhiên muốn về nhà họ Miêu, nhưng cô sợ Từ Thiến ở nhà sẽ lo lắng cho cô, nên cô đã gọi điện cho bà.



Từ Thiến gọi điện cho Miêu Doanh Đông.



Hôm nay có mấy người bạn thân đến tìm anh, bây giờ những người này, không phải là những người thuộc giới thượng lưu ở phố Wall, thì là những người chuyên đi đầu tư vào ngân hàng, ai cũng giàu có, có sự nghiệp riêng.



Tuy Miêu Doanh Đông không thích ra ngoài xã giao với người khác, càng không thích người khác mời rượu mình, nhưng đây là bạn học cũ hồi trước, nên anh hoàn toàn không có chút kiêng dè, những gì cần uống anh cũng đã uống, còn hơi say nữa.



“Doanh Đông, còn chưa về nhà nữa à?”



Từ Thiến hỏi.



“Sao mẹ biết?”



Miêu Doanh Đông hơi chau mày hỏi.



“Tiểu Kiều đang ở nhà chờ con đó!”



“Bây giờ cô ấy đã biết đi mách lẻo với mẹ rồi sao?”



Miêu Doanh Đông hỏi.



Từ Thiến cười rồi nói “Không có! Tối nay con bé không có về đây, đã nói với mẹ một tiếng, nên mẹ mới biết con vẫn chưa về nhà.”



“Cô ấy chờ con sao? Chi vậy?”



“Mẹ cũng không biết, chắc là có chuyện gì muốn nói với con đó.”