Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 64 : Muốn thì làm, không thì cút đi

Ngày đăng: 03:32 19/04/20


Cách dùng từ của Đặng Hiển Vũ cũng khá uyển chuyển, ý là Khương Thục Đồng nhận được tiền, dù sao cũng nên mời ăn cơm chứ.



Nếu như anh ta mời Khương Thục Đồng ăn cơm, Khương Thục Đồng đương nhiên cũng nên suy nghĩ lại, nhưng mà do cô ta mời ăn cơm, nếu như cô ta từ chối, lại biểu hiện rất nhỏ mọn, tuy rằng một đồng tiền cô ta cũng không nhận được, nhưng cô ta đã nhanh gọn đồng ý rồi.



Tối đó, Khương Thục Đồng vẫn ăn mặc như bình thường, đi đến điểm hẹn.



Cứ tưởng không có chủ đề gì để nói, nhưng mà Đặng Hiển Vũ lại là một người có khả năng khác người, anh ta kể về quê hương của anh ta, đặc sản nơi đó, con có thị trấn cổ kính, quả nhiên Khương Thục Đồng rất tập trung nghe, tay đang kê trên má và nghe anh ta kể, trong lòng tự nhiên có chút muốn đến đó.



Rất nhanh đã ăn xong cơm, Khương Thục Đồng muốn đón xe về nhà.



Đặng Hiển Vũ muốn đưa cô ta về, Khương Thục Đồng liền hoảng sợ lắc tay, "Không cần đâu, không cần đâu, tôi tự đón xe về được rồi."



Cô ta sợ, một khi Đặng Hiển Vũ biết được nơi ở của cô ta, sau nay - -



Có thể do cô ta là một người đa sầu, cô ta đã sống bao nhiêu năm nay rồi, từ nhỏ đã có bạn học nam tặng thư tình cho cô ta, sự cảnh giác này của cô ta cũng do bản năng thôi.



"Đúng lúc tôi thuận đường, sợ gì chứ?" Đặng hiển vũ đã lên xe, nhìn Khương Thục Đồng bên cạnh nói.



"Tôi đã ly hôn." Khương Thục Đồng đột nhiên nói ra, điều cô ta muốn nói là, phụ nữ đã li hôn, cũng đừng nên quá gần gũi với đàn ông.



"Ly hôn rồi vậy càng không sợ, cô ta lo về điều gì?" Đặng Hiển Vũ nói.



Khương Thục Đồng không còn cách, liền lên xe của anh ta, nơi này đúng là không dễ đón xe.



"Hiện giờ rất nhiều phụ nữ, chưa kết hôn, không phải cũng đang làm những chuyện mà phụ nữ kết hôn đang làm sao, không ngờ cô lại truyền thống như vậy."



Chỉ một câu nói bình thường, khiến Khương Thục Đồng đỏ cả mặt, cô ta lại trở thành người tự yêu đó rồi.



Trên đường về không nói gì hết, đã đến nhà của Khương Thục Đồng.



Loại nhà mà Khương Thục Đồng mướn là loại nhà trong khu phố cũ, hơi rẻ tiền, nhà bên trong con hẻm nhỏ, xe không thể lái vô được, cho nên, Khương Thục Đồng đã dừng xe ngoài đường lớn.



Vừa bước xuống xe, Khương Thục Đồng đúng lúc đạp trúng đá lát lề đường, lắc lư một cái, đã bị trẹo chân, rất đau, hơn nữa đôi giày này là mấy hôm trước cô ta mua với giá hai trăm mấy đồng, sau khi biết được bản thân không được ví tiền, những đôi giày cô ta mang từ mấy ngàn đã giảm xuống còn mấy trăm, gót sau đương nhiên là không cứng cáp rồi, gót giày lắc lơ trên đôi giày, nhìn như đang muốn rơi xuống vậy.



Khương Thục Đồng sống đến tuổi này, đay là lần đầu tiên gặp được tình trạng này, đương nhiên cảm thấy choáng váng.



Đặng Hiển Vũ nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của cô ta, liền hỏi cô ta bị sao rồi.




Tay của Cố Minh Thành đã sờ vào nơi gài số, đang muốn nổ máy xe, anh ta nhăn mày, nói, "Muốn thì làm, không thì cút đi, tự chọn lựa!"



Xe đã nhanh chóng lái đi.



Trên mặt của Khương Thục Đồng nóng bỗng, từ nhỏ đến lớn, cũng không có người nào nói với cô ta như vậy, "Cút đi" Chữ này vô cùng nặng nề, anh ta sao có thể dùng từ này với cô ta chứ?



Trái tim đang chìm sâu xuống, thời gian còn lại trên xe, Khương Thục Đồng một chữ cũng không nói, đôi môi luôn bụm lại, nước mắt luôn xoay chuyển trong khoé mắt.



Trong lòng cô ta có một câu hỏi:Cô ta rốt cuộc là người gì của Cố Minh Thành chứ? Sao anh ta có thể đối với bản thân như thế này chứ?



"Bạn gái" Hai chữ này chỉ tùy miệng nói thôi sao?



Đã đến trước cửa nhà, Khương Thục Đồng xuống xe, trong cuống họng nấc nghẹn bốn chữ: "Cám ơn Cố Tổng."



Liền quay về.



Về đến nhà, cô ta nằm sấp trên giường khóc.



Lần đầu tiên trong đời có tên bị mắng, quả nhiên do Cố Minh Thành cho cô ta.



Khi đang khóc, tin nhắn của Khương Vũ Vi đã đến:Thục Đồng, Đặng Hiển Vũ có nói với cô chưa, anh ta hiện nay bị công ty xuống chức, đã xuống đến vị trí giám đốc kinh doanh, cũng không biết là đã đắc tội với nhân vật nào rồi, năng lực của người này rất lớn, có thể trực tiếp kéo anh ta từ vị trí giám đốc Khu Đại Trung Hoa xuống, trở thành giám đốc kinh doanh, công ty chúng tôi như bị chấn động vậy.



Trong chuyện này, Khương Thục Đồng không suy nghĩ nhiều.



Sáng mai, cô ta lén lén quay về phòng thiết kế.



Mạc đại sư y như vẻ mặt vui mừng trước tai hại của người khác vậy, "Sớm đã nói qua rồi, cô vốn dĩ nên làm thiết kế mà."



Khương Thục Đồng cảm thấy mất mặt.



Chỗ ngồi của Tiết Lan vốn dĩ cách xa với Khương Thục Đồng, cô ta gửi wechat cho Khương Thục Đồng:Lại về rồi sao? Lần này thì tốt rồi, cũng ta có sát cánh cùng nhau chiến đấu.



Nguyên nhân quay về đây, Khương Thục Đồng không nói, dù sao một đồng tiền trích phần trăm cũng không có, còn khiến Cố Minh Thành mắng cô ta một trận như thế này, cô ta suốt cuộc đời này cũng không muốn gặp lại Cố Minh Thành.



Cô ta chỉ đơn giản gửi lại cho Tiết Lan một tin:Ừm, đã quay về rồi.