Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 723 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Lệ Truyền Anh đến gần Minh Nguyên, vỗ vai anh: "Tiểu tử, trái tim mong manh còn có thể tự lành, yêu thêm hai lần nữa là được rồi; còn nghiện tình dục, cái này là bệnh, phải chữa!"



Minh Nguyên cúi đầu, nhìn cánh tay trắng như tuyết của Lệ Truyền Anh đặt trên vai mình.



Lệ Truyền Anh từng nói với bạn trai cũ của mình, nhìn thấy cánh tay trắng liền nghĩ đến tình dục, là thói hư tật xấu của người Trung Quốc.



Minh Nguyên đến Trung Quốc một chuyến, biết được mình mang dòng máu thuần Trung, những thói hư tật xấu đó của người Trung, bây giờ anh cũng mắc phải hơn nữa còn rất nghiêm trọng.



Điện thoại của Minh Nguyên, là Khưu Đông Duyệt gọi đến.



"Duyệt Nhi? Có chuyện gì vậy?"



Duyệt Nhi, gọi thật thân thiết.



Khưu Đông Duyệt nói, cô đang mang thai, hiện tại đang ở trên núi, bởi vì trên núi không khí rất tốt, Miêu Doanh Đông cũng biết cô đang ở trên núi, vậy nên hiện tại cô đang ở trên núi an thai, muốn hỏi anh bao giờ thì đi.



Minh Nguyên nói, khả năng sẽ rất nhanh, ở Venezuela không thiếu anh được.



Cho dù anh không quản thiết kế nhưng lại nắm quyền quản lý toàn bộ.



"Anh hai, trước khi anh đi có thể ghé qua thăm Thành không, nó đang ở nhà mẹ chồng em chắc là sống không tồi, nhưng cho dù có sống tốt đi nữa, cuối cùng thì đấy cũng không phải người nhà của nó, vậy nên anh hai cho dù anh không thích nó, thì cũng nên đi thăm nó một chút nếu không nó sẽ rất cô đơn?" Khưu Đông Duyệt xin Minh Nguyên.



Minh Nguyên suy nghĩ hai giây: "Nghe lời em vậy!"



Bởi vì lúc nãy còn chưa nói chuyện xong với Minh Nguyên nên Lệ Truyền Anh vẫn chưa đi, nhưng vì Minh Nguyên đang nói chuyện điện thoại nên cô quay người đi, biểu lộ sự tôn trọng với người gọi điện thoại.



Minh Nguyên gọi điện xong, cô quay đầu lại.



"Gọi xong rồi?" Lệ Truyền Anh hỏi.



"Ừ. Em gái tôi."



Lệ Truyền Anh trợn to mắt: "Cậu còn có em gái? Tôi chưa từng nghe đến, là em gái ruột sao?"



Lệ Truyền Anh rõ ràng không biết thân thế của Minh Nguyên, nhưng cô cũng chưa bao giờ hỏi, thứ nhất cô không phải người nhiều chuyện, thứ hai, cô sợ Minh Nguyên có điều khó nói.



Lệ Truyền Anh quan sát Minh Nguyên lâu như vậy, cô phát hiện anh là một thiếu niên đầy nhiệt huyết, tỏa sáng chói mắt, nhưng lại luôn mơ hồ có một chút u buồn, nhưng chính bởi loại u buồn này nên trên người Minh Nguyên tạo nên một khí chất khiến người ta vô cùng thương yêu.



Vậy nên, cô cũng không hỏi đến.



"Đúng vậy, có một em gái, chúng tôi là sinh đôi long phượng!" Minh Nguyên trả lời.



"Sinh đôi long phượng?" Mắt Lệ Truyền Anh càng thêm sáng ngời: "Tôi mới chỉ nghe đến sinh đôi cùng trứng, sinh đôi khác trứng, trên phương diện sinh học, sinh đôi khác trứng lớn lên sẽ không giống nhau, em gái cậu lớn lên giống cậu không?"



Trong cuộc sống thường ngày, thật sự Lệ Truyền Anh chưa bao giờ thấy sinh đôi long phượng thật sự, đây là xác suất một phần vạn, cô không có vận khí tốt đến như vậy.



"Tôi cũng không biết. Chuyện tôi có em gái, cô đừng nói cho Tằng Phó sở trưởng biết." Minh Nguyên trả lời.



"Ừ, tôi biết rồi. Nếu em gái cậu và cậu giống nhau, vậy chắc cũng rất xinh đẹp!" Lệ Truyền Anh đánh giá mặt của Minh Nguyên.



"Ý cô là - tôi đẹp?" Minh Nguyên nhìn chằm chằm Lệ Truyền Anh, hỏi rất nghiêm túc mà không phải là tự tin.



"Đúng vậy." Lệ Truyền Anh gật đầu.



"Thật sao?" Lúc Minh Nguyên nói những lời này, giọng nói có ý thăm dò.



"Thật đó, đẹp, anh tuấn lại sáng sủa, còn có chính khí." Lệ Truyền Anh trả lời, "Các tiểu thịt tươi bình thường không thể so sánh được!"



Minh Nguyên cười tươi đến lộ cả hàm răng, trông rất động lòng người.



Lệ Truyền Anh cũng cười theo.



Nói xong, cô quay người đi, đến lớp học.



Dáng vẻ cô đi bộ, hăng hái, lại cực kỳ tao nhã, giống như dòng suối trong suốt.



Ngày thứ hai, Minh Nguyên nghe theo lời Khưu Đông Duyệt, đến nhà Từ Thiến.



Dẫu sao thì Từ Thiến cũng có ân với anh, là bà cứu anh khỏi tình huống hai mấy năm trước.



Trước đấy chưa bao giờ đến nhà bà, hôm nay đến có hơi muộn chút.



Việc của Khâu gia, Minh Nguyên đã bắt đầu điều tra rất sớm, bởi vì anh biết đầu đuôi chuyện đã xảy ra, so với Khưu Đông Duyệt thì anh càng thống hận Khưu Minh Hạc và Quý Hồng, rất nhiều tài liệu đều là anh trực tiếp nhìn thấy, Khưu Đông Duyệt khả năng là không muốn đối mặt với những chuyện này, mà bởi vì quá khứ quá đau khổ, anh cũng rất ít nói với cô, dẫu sao thì bây giờ anh đang sống rất tốt, không phải sao?



Vậy nên, anh đối với Thành không chỉ có vô cảm mà còn vô cùng chán ghét.



Lúc anh còn ở Venezuela, Thành chỉ ngủ cùng Tống Dương, anh chưa bao giờ đụng đến nó.



Nhìn thấy Minh Nguyên đến, Thành vô cùng cao hứng, vẫn luôn gọi "Anh hai" "Anh hai"
"Sao vậy?" Lần đầu tiên bị Minh Nguyên gọi tên, Lệ Truyền Anh cảm thấy có chút lạ tai.



"Sau này chúng ta là bạn tình sao!?" Anh nói.



"Quan hệ trong sạch..." Lệ Truyền Anh muốn nói "Quan hệ bạn bè trong sạch.."



Nhưng chưa dứt lời, đã bị Minh Nguyên cắt đứt, "Hai chúng ta đã bao giờ trong sạch đâu? Từ lúc bắt đầu thì đã không trong sạch rồi? Trong sách đều là lừa mình dối người."



Lệ Truyền Anh nghĩ lại, cũng đúng.



Có thể cùng một người nhỏ hơn mình làm bạn tình, Lệ Truyền Anh có chút không phục.



Thế nhưng, chuyện xảy ra cũng qua ba lần rồi, trong tâm Lệ Truyền Anh cũng không bài xích anh, ít nhất ở phương diện này thì không bài xích.



Ít nhất sức lực của anh lớn, cô cũng không thua thiệt gì.



"Được." Lệ Truyền Anh đáp.



Minh Nguyên bắt đầu ăn "Về sau cô có nhu cầu hoặc là không ngủ được, gọi tôi; Nếu tôi có nhu cầu, sẽ gọi cô, thế nhưng lúc tôi gọi cô sẽ rất ít, nhà tôi, không có tiện, tôi không thích ở khách sạn."



"Được!"



"Ngủ không được, cũng có thể tìm tôi!" Minh Nguyên nói.



Lệ Truyền Anh lại "Ừ" một câu, "Bình thường tôi đều ngủ không được."



"Vậy tôi sẽ thường xuyên đến?" Anh hỏi.



"Được."



Quả nhiên là sức lực tốt, còn gọi lúc nào đến lúc đó…



Không lấy tiền, khả năng tốt…



Còn lại một chữ nhỏ, Lệ Truyền Anh cũng không dám nghĩ tới nữa.



Người ta đã cố gắng hiền lành, chủ động hiến thân, nghĩ người ta như vậy, thật sự không nên.



"Tôi rất nhanh sẽ đi!" Minh Nguyên nói.



"Trở về sẽ liên lạc?"



"Được."



Ăn xong cơm, Minh Nguyên liền đi.



Vé máy bay của anh vào hôm nay, lần này, anh không muốn cô tiễn nữa.



Dẫu sao thì hai người đã có quan hệ, định ra rồi, anh rất yên tâm.



Thế nhưng vé máy bay của anh không phải là đi Venezuela, anh định đi Trung Quốc.



....



Trung Quốc, ở một thành phố nổi tiếng về trung y, Minh Nguyên bái một lão Trung y làm thầy.



Tổ tiên của lão Trung y là ngự y trong cung, về hưu truyền nghề cho con cháu, khá có tiếng.



Minh Nguyên là đệ tử cuối cùng của ông.



Làm đệ tử cuối cùng vốn cần tư chất, Minh Nguyên lại bắt đầu từ số không.



Nhưng anh có tiền, quyên giúp một cái bệnh viện gia đình.



Lão trung y thấy anh trời sinh thông minh, liền nhận anh, hơn nữa anh còn quyên góp một cái bệnh viện đông y có thể tạo phúc cho rất nhiều người!



Lần này Minh Nguyên muốn học chính là… liệu pháp châm cứu trị bệnh mất ngủ.



Lúc đầu nghĩ là nhiều nhất mất một tuần là có thể học được…



"Ngươi nghĩ trung y là trò chơi sao? Ngươi không biết gì về huyệt vị, không biết cơ thể người, làm sao hạ châm được? Nhỡ đâu ghim sai, đâm chết người thì làm sao bây giờ?" Lão trung y vô cùng tức giận.



Ông đã nhìn ra Minh Nguyên chỉ vì cái trước mắt, dường như có mục đích gì đó.



"Em hiểu rồi, thưa thầy!" Minh Nguyên trả lời, tiếp tục học thuộc 720 huyệt vị trên cơ thể con người, nhìn vị trí trên người mình.



Minh Nguyên rất nỗ lực, thầy giáo nhìn cũng vô cùng vui vẻ!