Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 725 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Lần này Minh Nguyên trở lại Mỹ là cách lần trước đó khoảng một tháng.



Không phải cố ý trở lại, tỷ lệ doanh nghiệp của Venezuela và Mỹ không khác nhau lắm, hiện tại Minh Nguyên đã tiếp quản lại những doanh nghiệp mà vốn dĩ Tống Dương quản lý nên anh thường xuyên phải trở về Mỹ.



Tháng này Lệ Truyền Anh không hề liên hệ với anh, anh cũng không liên hệ với Lệ Truyền Anh.



Ngày thứ hai sau khi về nước, anh nói với Lệ Truyền Anh: “Em có thời gian không, đến nhà tôi một chuyến.”



Lệ Truyền Anh rất hiểu loại tín hiệu này.



Lúc này Lệ Truyền Anh đang vô cùng phiền não.



Lần trước, ba mẹ của cô đến Mỹ, luôn ở Mỹ, vẫn chưa về, dưới sự đồng tình ủng hộ của ba mẹ, cô đã chấp nhận Đường Tiềm rồi, hơn nữa, cô đã đồng ý làm bạn gái của anh.



Đó là một buổi chiều, lúc Lệ Truyền Anh tan làm, trời mưa rất to, cô lại không mang ô.



Không ngờ, Đường Tiềm đã cầm ô đứng đợi ở cửa đơn vị của cô.



Vốn dĩ Lệ Truyền Anh nghĩ tan làm sẽ trực tiếp đi luôn, khi mở cửa xe lại nhìn thấy Đường Tiềm đang mỉm cười nhìn cô.



Lệ Truyền Anh chậm chạp tiến về phía anh, những hạt mưa rơi lên tóc, lên quần áo của cô.



Đường Tiềm nhìn cô với vẻ mặt đầy lo lắng.



Lúc đi đến gần, Lệ Truyền Anh đứng vào dưới chiếc ô của Đường Tiềm.



“Sao em không chạy? Không sợ bị ướt à?” Đường Tiềm hỏi, anh kéo lấy bả vai của Lệ Truyền Anh.



“Không chạy đâu, khoa học đã nghiên cứu, trời mưa thì dù chạy hay đi bộ bình thường cũng không có gì khác nhau, tại sao em phải làm cho mình trở nên chật vật như vậy, trước mặt anh em phải duy trì dáng vẻ tao nhã xinh đẹp chứ!” Lệ Truyền Anh cười nói.



Đường Tiềm cũng cười cười: “Tại sao phải ở trước mặt anh?”



“Bởi vì thích anh! Con gái làm đẹp vì người mình yêu, có gì sai chứ?” Lệ Truyền Anh nói.



“Tối nay anh đưa em đi ăn một bữa thật ngon, ăn xong sẽ dẫn em đi dạo phố, mua quần áo, coi như hóng mát, sau đó em đưa anh về nhà, được không? Đường Tiềm hỏi.
Quả nhiên là người con gái tuyệt tình giải quyết thật dứt khoát, Minh Nguyên nghĩ.



Hôm đó, Minh Nguyên gặp Miêu Doanh Đông, đúng lúc đang ở một hội nghị kinh tế, Miêu Doanh Đông sắp phải đi, Minh Nguyên lại vừa đến.



“Sao vậy? Dạo này mặt mày ủ rũ thế.” Miêu Doanh Đông hỏi.



“Không có gì!”



Minh Nguyên trả lời.



“Chuyện với Lệ Truyền Anh thế nào? Chia tay rồi à?”



“Vỗ dĩ đâu có ở cùng nhau!”



Miêu Doanh Đông cười cười: “Cậu bây giờ lại rất buồn bã đấy! Có cần anh giúp không?”



Miêu Doanh Đông bây giờ rất nhiệt tình giúp đỡ người khác những chuyện như thế này.



“Không cần, cảm ơn anh”. Nói xong Minh nguyên liền rời đi.



Mấy hôm sau đó lại gặp Lệ Truyền Anh, trong một hoạt động do đơn vị của mẹ anh tổ chức, những hoạt động như thế này thì người nhà cũng có thể đi cùng, nhưng phần lớn những người đi cùng là trẻ con, đứa trẻ lớn như Minh Nguyên chắc chỉ có một!”



Lệ Truyền Anh căn bản không nghĩ là Minh Nguyên sẽ đến, cảm giác hơi xấu hổ, nhìn cả xe chỉ còn một chỗ ngồi, chính là chỗ bên cạnh Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh ngồi xuống.



Câu nói đầu tiên của Minh Nguyên chính là: “Sao lại quyết định ở bên anh ta?”



Minh Nguyên ngồi ghế bên cạnh cạnh cửa sổ, đầu ngoảnh ra bên ngoài, không hề nhìn Lệ Truyền Anh.



“Thật ra lúc mới bắt đầuu chỉ là muốn thử chung sống, dù sao anh ấy cũng không tệ, sau đó thật sự quyết định ở bên nhan, chính là sau khi anh ấy đuổi cổ được tên Văn Điện Thanh, tôi cảm thấy anh ấy rất trầm tĩnh ổn định, người như tôi, EQ cũng không cao, cần một người bổ sung cho mình, mặc dù mắt nhìn đàn ông của tôi chẳng ra làm sao nhưng tôi tin lần này tôi không nhìn nhầm người!” Lệ Truyền Anh lắc lắc tay của mình rồi kể lại chuyện Văn Điện Thanh gây sự.



“Mắt nhìn đàn ông của em thật là kém!” Minh Nguyên nói tiếp.



Lệ Truyền Anh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Minh Nguyên, thầm nói một câu: “Kém thì kém, có biện pháp gì sao?”