Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 729 :

Ngày đăng: 03:40 19/04/20


Đường Tiềm hiện nay ở trước mặt Lệ Truyền Anh đã không có tự nhiên rồi, có một sự không tự nhiên của tự bị.



Anh ta biết được Lệ Truyền Anh nghi ngờ khả năng sinh lý của anh ta, đây có thể xem như là liên hệ đến tôn nghiêm của một người đàn ông, nhưng hôm đó, anh ta chính xác là ngay sau khi cô ta nhắc đến “Minh Nguyên” Mà giảm đi hứng thú, anh ta không còn trẻ nữa, về mặt năng lực này không còn khỏe mạnh trẻ tuổi như Minh Nguyên, nghĩ là nếu như Minh Nguyên nghe được Lệ Truyền Anh nhắc đến tên của anh ta, sẽ càng muốn nhiều và mãnh liệt hơn.



Cho nên, nói qua nói lại, là anh ta không làm được.



Không có cứng lên!



Đây giống như một cây đinh xấu hổ đống trên người anh ta vậy, từ này về sau, hai người đều không nhắc đến sẽ cùng ở qua đêm.



Lời nói của Miêu Doanh Đông càng như châm dầu vào lửa vậy, cho nên, anh ta lạnh lùng và hỏi, “Nếu như anh ta là thay Lệ Truyền Anh đầu tư, vì sao không đích thân đến đây?”



“Vậy thì tôi không biết rồi! Có thể là muốn chơi sâu lắng, xong chuyện rồi thì phẩy tay áo bỏ đi, trôn sâu danh tiếng và công lao. Anh ta xưa nay thích làm xong chuyện tốt không để lại họ tên.” Miêu Doanh Đông nói.



“Được đó, tôi biết được rồi!” Đường Tiềm nói, nhận lấy chi phiếu của Miêu Doanh Đông.



Tờ chi phiếu này, lại là sự sỉ nhục đối với anh ta.



Như sự sỉ nhục như lần trước vậy.



Đây là dùng tiền của người đàn ông khác đầu tư vào công ty của anh ta.



Người đàn ông đó, cũng là Minh Nguyên.



Có tiền, có khả năng tình dục.



Sau khi Miêu Doanh Đông đi, Đường Tiềm ngồi đó suy nghĩ rất lâu, sau đó, anh ta gọi điện thoại cho Lệ Truyền Anh, hỏi cô ta rốt cuộc có ý gì?



Lệ Truyền Anh đương nhiên không hiểu trên đầu như có một đám mây vậy.



Đường Tiềm nói về chuyện đầu tư, Minh Nguyên giúp cô ta ra tiền.



Lệ Truyền Anh nhăn lại chân mày, vì sao lại xảy ra những chuyện rắc rối này chứ?



Cô ta đương nhiên giấy phút đầu tiên gọi điện thoại cho Minh Nguyên, hỏi chuyện là như thế nào, Minh Nguyên bị hỏi mà không kịp trở tay, trong lòng nghĩ, anh Đông bị sao vậy? Không cho anh ta nói, anh ta cứ muốn nói sao?



Minh Nguyên nói, “Không nở để em ở trong ngôi nhà cũ như vậy, chí có lý do này thôi, những số tiền đó xem như anh mượn cho em.”



Lệ Truyền Anh chặt chẽ cắn chặt răng lại, cả đời này, chưa bao giờ cầu xin người khác, lần này Minh Nguyên tự ra quyết định, thì khiến cho cô ta vô cùng bị động.



Cuối cùng, cô ta vẫn có một sự thanh cao trong phần tử trí thức.



Lệ Truyền Anh nói, “Tiền của anh em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh!”



“Không cần nhanh, từ từ trả là được rồi. Không cần bán thân bán nhà. Đúng rồi, tiền của quần áo, khi nào em trả lại cho anh đây?” Minh Nguyen hỏi.




“Anh phải đi rồi.” Minh Nguyên nói.



Lệ Truyền Anh buông xuống muỗng nĩa, “Khi nào?”



“Sẽ nhanh thôi, có thể là ngày mai, có thể là chiều mai.”



Rất lâu sau, Lệ Truyền Anh “Ờ” Một tiếng.



Lần đầu tiên, cô ta cảm thấy phải rời xa bàn tay đẹp và cổ tay chứa đầy hơi sắc của nam tính rồi, có chút không nở.



“Nhìn xem, cho anh không để trong lòng nè, quả nhiên cho cảnh sát kéo xe đi rồi đó?” Lệ Truyền Anh lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho đội giao thông.



“Kéo đi rồi, thì thôi đành chịu, cùng nhau đi tãn bộ, không tốt sao? Anh quay về Venezuela, thì không ai tãn bộ cùng anh rồi đó, cùng nhau đi thôi!” Nói xong, thì Minh Nguyên tự tin bước đi.



Trong lòng của Lệ Truyền Anh vô vùng nôn nóng, “Anh là đại thiếu gia của Minh gia, có tiền có thời gian, muốn người không nhàn nhã như tôi tãn bộ cùng anh, sao anh nỡ làm như vậy chứ?”



“Không muốn sao? Không muốn em có thể quay về!” Minh Nguyên nói.



Lệ Truyền Anh không còn cách, chỉ có thể bước theo Minh Nguyên.



Ăn no bụng, cùng nhau tãn bộ cũng tốt đó.



Hai người không ngờ lại bước gần đến con phố nhộn nhịp, rất nhiều giang hang bán đồ, giống như là một chợ đêm.



Lệ Truyền Anh cũng phấn khởi, đôi mắt nhìn qua nhìn lại, cũng không nhìn thấy hết.



Đứng trước một gian hàng, cô ta lấy lên một kẹp tóc, cài lên đầu, lại nhìn vào trong gương.



“Cũng đẹp đó.” Cô ta lẩm bẩm.



Tiếp theo lại lấy đồ kẹp tóc xuống.



“Thấy đẹp sao không mua?” Minh Nguyên hỏi cô ta.



“Em cũng hơn ba mươi tuổi rồi, sớm đã không còn là tiểu cô nương nữa, còn cài lên kẹp tóc này giả vờ còn non sao?” Lệ Truyền Anh vừa đi vừa nói.



Đã đi ngang qua giang hàng bán kẹp tóc đó.



Bước đến giang hang khác có một kẹp tóc si vàng, đeo lên đó có những viên kim cương giả nhấp nháy rất là đẹp.



Minh Nguyên bước qua đó, lại quay đầu nhìn sang giang hàng đó.



“Thấy đẹp sao không mua vậy?” Minh Nguyên hỏi cô ta.