Resident Evil 0 - Giờ Hành Động

Chương 4 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Dịch giả: Lioncoeur



Bóng người cô độc trên ngọn đồi quan sát đoàn tàu tăng tốc và biến mất trong cơn bão, trái tim hòa nhịp theo âm điệu phát ra từ môi, tiếng ngân nga vang vọng không trung, ra lệnh cho lũ tay chân quay về. Chúng đã làm mọi thứ rất tốt, từ việc chuẩn bị một cuộc thanh lọc đám nhân viên lúc mặt trời ngả bóng, cho đến việc dẫn những vật chủ bị nhiễm đi qua khu rừng, khóa trái cửa, nạp năng lượng động cơ tàu; hắn muốn vỗ béo bầy đỉa không chỉ bằng những vật chủ virus, thành thử không một người nào của Umbrella trên tàu thoát được. Cơn mưa đã gột rửa đi nhiều thứ trong lúc chúng trườn lên đồi theo lệnh của bài hát, đúng như hắn muốn.



Hắn đón nhận chúng với một nụ cười khi đã chấm dứt bài hát. Mọi chuyện tiến triển theo đúng mong đợi. Sau khi đã mất quá lâu để chờ đợi, giờ đây sẽ không còn phải chờ lâu nữa. Hắn sẽ hoàn tất giấc mơ của mình, sẽ trở thành cơn ác mộng của Umbrella, và của cả thế giới.



..oOo..



”Trước tiên, chúng ta phải dừng đoàn tàu lại.” Rebecca nói.



Billy gật đầu. ”Bằng cách nào?”



”Phải chia ra,” cô bình tĩnh đáp. Bình tĩnh đến kinh ngạc, nếu xét đến những gì đã trải qua. ”Toa tàu phía trước bị khóa – cái chỗ mà chúng ta đã gặp nhau ấy. Phải mở cái cửa đó để tới khoang động cơ.”



”Vậy thì cứ bắn lỗ khóa là xong,” Billy nói.



Rebecca lắc đầu. ”Nó có khe đọc thẻ. Chúng ta phải tìm cho ra thẻ đọc.”



”Tôi có thấy phòng trưởng tàu –“



”Cũng bị khóa,” Rebecca ngắt lời. ”Chúng ta sẽ phải lục tung lên thôi.”



”Việc đó mất không ít thời gian,” Billy nói. ”Chúng ta nên đi chung thì hơn.”



”Làm vậy sẽ lâu gấp đôi. Mà tốt hơn thì nên rời khỏi chỗ này trước khi nó chấm dứt cuộc hành trình.”



Mặc dù anh không muốn đi long nhong trên tàu một mình, không muốn cô ta đi một mình, nhưng phải thừa nhận là cô có lý.



”Tôi sẽ bắt đầu phía cuối tàu, tìm ngược lên,” cô nói. ”Anh tìm tầng trên. Chúng ta sẽ gặp nhau đằng trước.”



Hơi hách đấy nhé? anh nghĩ thầm nhưng không nói ra miệng. Biết đâu vào một lúc nào đó trong tương lai không xa, cô ta sẽ là người duy nhất giúp anh khỏi trở thành bữa trưa của kẻ khác.



”Và tôi sẽ bắn anh đấy, nếu anh còn giở trò trêu ngươi nữa,” cô đế thêm. Billy trố mắt nhìn Rebecca, và thấy mắt cô hấp háy. Cô ta không định nghiêm trọng hóa vấn đề. Không hoàn toàn.



Cô nhìn vũ khí của anh. ”Anh cần thêm đạn không?”



”Tôi đủ rồi,” anh nói. Còn cô?”



Thêm một cái gật đầu, và cô ta bắt đầu tiến về phía cánh cửa. Lúc đến nơi, cô quay lại.
Nghĩa là con quỷ này phải hấp thụ có đến hàng lít thuốc. Tai nạn chăng? Không thể nào. Cuốn nhật ký đã nói về phòng thí nghiệm. Và việc kiểm soát hiệu ứng của virus, rằng một khi chưa kiểm soát được thì công ty đang “đùa với lửa.”



Mối liên hệ là quá rõ ràng. Có lẽ T-Virus đã bị lan truyền do tai nạn, nhưng công ty này hiển nhiên biết trước virus có thể làm gì. Và đã thí nghiệm nó.



Vấn đề là tất cả đều đã chết – và anh đã xong việc tìm kiếm tấm thẻ đọc. Đi một mình vậy là đủ rồi. Nếu tên vua bò cạp này có anh em đi kèm, Billy sẽ phải cần thêm người để hỗ trợ.



Anh nhặt mấy viên đạn mình làm rớt lên, nạp vào súng. Rồi cẩn thận bước qua cái xác hôi hám khổng lồ để đi tìm Rebecca. Hy vọng cô ta may mắn hơn anh.



..oOo..



Lúc vừa bước tới toa trước, Rebecca nghĩ mình nghe thấy tiếng súng phát ra từ chỗ cô vừa lục soát xong. Cô đứng giữa ô cửa, vịn tay vào khung, nhìn chăm chăm xác con chó trước tầm mắt trong lúc căng tai lên nghe ngóng. Sấm nổ vang bên ngoài. Sau một lúc, cô thôi không nghe ngóng nữa và rảo bước đi tới.



Rebecca di chuyển thật chậm, tự trấn an mình khi nghĩ tới việc sắp nhìn thấy xác Edward. Cô ước gì đã nghĩ đến việc kiếm một thứ đại loại như chăn mền lúc ở khoang hành khách. Áo khoác của một cái xác nào đó chẳng hạn; khổ nỗi lúc đó cô đang rất phẫn nộ khi nghĩ tới kẻ đã phóng thích T-Virus, và lại quá căng thẳng tập trung. Không có chìa khóa, không một sự trợ giúp nào. Tuy nhiên, có lẽ cái chìa tìm thấy trong bàn tay xác chết của nhân viên tàu ở toa trước, nơi cô gặp Billy - sẽ có lúc hữu dụng.



Cô đến góc quẹo nơi hành lang, cố gắng ép mình đi ngang qua đó, tránh xa bãi chất lỏng tuôn ra từ con chó – và không thấy Edward đâu cả.



Rebecca dừng lại, nhìn đăm đăm. Con chó thứ hai vẫn nằm đó – nhưng chỗ Edward ngã xuống giờ đây chỉ còn một nắm băng gạc đỏ thẫm và vài vệt máu. Không khí lành lạnh ẩm ướt thổi qua cửa sổ, nhưng không đủ sức át đi cái mùi nặng nề.



Mọi thứ dường như quay chậm lại khi cô nhìn xuống, trông thấy vết máu kéo dài. Ánh mắt cô lần theo đó, nhìn ra phía trước, thấy những dấu chân liêu xiêu đỏ lòm, dường như người đã để lại dấu chân này đang say rượu, hoặc… đang… bệnh…



Ôi không. Rebecca thấy tim mình thót lên một cái.



Thời gian như ngừng trôi, ánh mắt cô rốt cuộc cũng rời khỏi mặt sàn. Cô thấy một phần của cánh tay trần, ai đó đang đứng khuất khỏi tầm nhìn nơi cuối hành lang. Ai đó cao lớn. Ai đó mang giày ủng.



”Không,” cô nói, và Edward rời khỏi bức tường, xuất hiện trong tầm nhìn. Khi thấy cô, cặp môi ướt máu của anh ta phát ra một tiếng rên rỉ. Anh ta khật khưỡng bước tới, bộ mặt xám ngoét, tròng mắt trắng dã.



”Edward?”



Anh ta vẫn tiến tới, lảo đảo, cái vai đẫm máu lê dọc theo tường, cánh tay rũ xuống một bên, khuôn mặt vô hồn đờ đẫn. Đó là Edward, bạn đồng đội của cô, và cô nâng súng lên, lùi lại một bước, ngắm bắn.



”Đừng ép em,” cô nói, trong đầu tự hỏi virus đã làm thế nào khiến cho các nạn nhân trông như đã chết. chắc là làm chậm nhịp tim-



Edward rên lên. tiếng rên đầy đói khát, và mặc dù đôi mắt của anh vẫn còn hiện ra sau một lớp màng trắng, nhưng cô biết đây không phải là Edward nữa. Anh ta lại tiến tới gần hơn.



”Xin hãy ra đi thanh thản,” cô thì thầm rồi siết cò, viên đạn khoan một lỗ nơi thái dương trái. Anh ta vẫn đứng vững sau phát súng, vẫn còn nguyên vẻ đói khát uể oải, và rồi đổ ập xuống.



Rebecca đứng yên đó, súng vẫn chĩa vào cái xác của người bạn, cho đến khi Billy tìm thấy cô vài phút sau.