Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella
Chương 19 :
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord
Jill ngạc nhiên khi thấy Wesker tự nhiên ngưng nói và gục xuống sàn và rồi cô thấy Barry đang nhìn Wesker với ánh mắt căm thù, tay anh vẫn còn lăm lăm khẩu Colt.
Jill cúi xuống gỡ khẩu Beretta khỏi tay Wesker rồi giắt vào bao súng ở thắt lưng.
Barry xoay sang nhìn Jill, ánh mắt của anh ta ẩn chứa sự xin lỗi và xấu hổ:
“Jill, tôi thành thật xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên tin lời của Wesker.”
Jill nhìn Barry một lúc rồi nghĩ về hai đứa con gái của anh. Chúng cũng trạc tuổi của hai đứa trẻ nhà McGee….
“Không sao đâu”. Cuối cùng Jill cũng nói. “Anh đã trở lại là mình, điều đó mới quan trọng.”
Barry trả lại Jill vũ khí của cô rồi cả hai cùng nhìn xuống Wesker đang nằm trên sàn. Hắn vẫn còn sống nhưng đã bất tỉnh.
Barry hỏi Jill: “Chắc cô không có cái còng nào đâu nhỉ?”
Jill lắc đầu trả lời: “Chắc chúng ta nên vào trong phòng thí nghiệm xem thử, có lẽ sẽ có vài đoạn dây điện hay dây cáp nào đó xài được. Ngoài ra em cũng tò mò muốn biết xem thứ vũ khí tuyệt vời mà hắn nói đến là gì.…”
Jill xoay người sang rồi bấm nút mở cửa, cô thấy có dấu hiệu cảnh báo có vi trùng ngay dưới chân. Hai cánh cửa mở ra và cả hai bước vào
“Wow…”
Cả hai vừa bước vào một căn phòng lớn với trần nhà cao vút, trong phòng là cả đống bảng điều khiển và hệ thống dây nối chằng chịt giữa các thùng hình ống bằng thủy tinh. Có tám cái thùng ngay giữa phòng, tuy rỗng nhưng mỗi cái đủ lớn để có thể chứa một người trưởng thành bên trong.
Barry cúi xuống cắt một mớ dây cáp trong khi Jill đi vòng quanh phòng để xem xét các thiết bị kỹ thuật - và cô khựng lại, xém chút nữa là đã há hốc mồm ra.
Ở cuối phòng là một cái thùng lớn hơn cả, cao gần 3m, có một cái bảng điều khiển ở trước và bên trong có một vật cũng cao khoảng đó. Đó là một con quái vật.
“Tyrant đã đến.”
Wesker có thể cảm thấy điều đó, có thể cảm thấy có vật gì đó lớn và đầy uy lực chạm vào hắn. Hắn bật cười man dại qua cơn đau đớn, hắn cố gắng mở mắt nhìn nhưng chỉ thấy một màu đỏ rực, hắn muốn nhìn thấy cảnh những con khỉ bị tàn sát từng con một nhưng Wesker chỉ có thể cảm thấy được một cái bóng to lớn bao phủ lấy hắn và xuyên qua hắn. Hắn có thể tưởng tượng thấy cảnh Tyrant đang cúi xuống nhấc hắn lên khỏi cơn đau này.
“Ta vẫn đang điều khiển mọi việc, để ta thấyyyyy.”
Nhưng bóng tối bỗng bao phủ mắt hắn và Wesker không còn nghĩ ngợi gì nữa.
“…S.T.A.R.S đội Alpha, đội Bravo, có ai không nếu các bạn không trả lời được thì hãy làm dấu hiệu gì đó đi! Trực thăng đang bắt đầu hết nhiên liệu rồi đây, có ai nghe được không? Đây là Brad. Nhắc lại đội Alpha…”
Rebecca bấm nút điện đàm rồi nói nhanh: “Brad! Có một bãi đáp trực thăng tại ngôi biệt thự của Spencer, cậu phải đến đó ngay! Brad, cậu nghe không.”
Có một tiếng trả lời eo éo nhưng bị lạc mất vì sóng vô tuyến. Rebecca chỉ nghe được chữ “Nghe” còn khúc còn lại bị lạc mất.
“Tôi nghe?”, hay là, “Có ai nghe thấy không?”
Chẳng có cách nào để biết được. Bối rối và lo lắng, Rebecca vừa nắm chặt cái điện đàm vừa hy vọng rằng Brad đã nghe được.
Đột nhiên tiếng chuông báo động vang lên khắp phòng từ những chiếc loa bí mật giấu đâu đó trên trần nhà, làm Rebecca nhảy dựng lên trong căn phòng lạnh lẽo này. Bỗng có một tiếng click ở cánh cửa dẫn ra bãi đáp trực thăng. Rebecca chụp lấy tay nắm và xoay mạnh nó, cánh cửa bật mở, nó đã được mở khóa.
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, nói chậm và rõ ràng trong khi tiếng chuông báo động vẫn đang vang đến chói tai.
“Hệ thống tự hủy đã được khỏi động. Tất cả các nhân viên tiến hành di tản ngay lập tức hoặc khóa hệ thống tự hủy lại. Các bạn có năm phút. Hệ thống tự hủy đã được khỏi động.”
Rebecca đứng cạnh chiếc cửa dẫn ra bãi đáp mà mắt cửa nhìn vào cái cầu thang leo đợi Chris trong khi mẩu tin trên được đọc đi đọc lại. Cô đợi anh chui lên.
Tuy Chris vừa mới đi có vài phút thôi nhưng họ không còn thời gian nữa.