Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella

Chương 3 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord



Jill hướng về phía cửa phòng chứa đồ tối lờ mờ và im lặng của S.T.A.R.S., tay mang hai bao da căng phồng. Cô đặt chúng xuống và nhanh chóng vén tóc ra sau, nhét vào dưới chiếc mũ nồi đen cũ. Thật sự là rất nóng, nhưng nó là chiếc mũ may mắn của cô. Cô liếc đồng hồ trước khi xách hai cái bao lên, hài lòng khi thấy mình chỉ mất có ba phút để lấy đồ.



Cô đã mở tủ toàn bộ thành viên Alphas, lấy đai lưng, bao tay không ngón, để ý thấy mỗi tủ đều phản ánh tính cách chủ nhân của nó: Barry dán đầy tủ của mình những bức ảnh gia đình và một tấm ảnh cắt ra từ tạp chí về súng, khẩu 45 Luger hiếm, sáng lấp lánh trên nền vải nhung đỏ. Tủ Chris thì có mấy tấm hình người bạn của anh hồi còn trong Không Quân, còn mấy cái kệ thì đầy áo sơmi nhăn nhúm, giấy rời, cả cái yoyo phát sáng bị đứt dây. Brad Vickers thì có cả một đống sách tự lực và Joseph thì một tấm lịch Three Stooges. Riêng tủ của Wesker thì chẳng có gì nói lên tính cách chủ nhân của nó cả. Không hiểu sao điều này chẳng làm cô ngạc nhiên. Cô luôn cảm giác có một vết thương sâu kín nào đó chi phối rất lớn đến cảm xúc của viên đội trưởng.



Tủ của cô có một đống tiểu thuyết về tội phạm, một cái bàn chải đánh răng, quần áo vải sồi, kẹo ngậm, và ba cái mũ. Ở trên cánh cửa là một tấm gương và tấm ảnh cũ, nhạt màu của cô và bố cô khi cô còn nhỏ lúc họ tới bãi biển vào mùa hè. Cô vừa nhanh chóng gom đồ của đội Alpha lại vừa quyết định sẽ bố trí lại tủ của mình khi có thời gian rảnh, kẻo ai đó nhìn vào tủ cô có thể nghĩ cô là kẻ quái dị thích đánh răng. Jill cúi xuống mò mẫm cái chốt cửa, cỗ gắng giữ thăng bằng bên chân đang đứng thẳng. Cô túm được nó vừa lúc có người ho lớn đằng sau.



Giật mình, Jill làm rớt hai cái giỏ và quay lại tìm xem kẻ đó là ai, đồng thời tâm trí cô nhanh chóng xem xét tình hình. Cửa khóa, căn phòng nhỏ có ba dãy tủ, khi cô vào thì nó tối và yên lặng. Có một cánh cửa khác ở cuối phòng, nhưng chưa có ai bước qua đó từ khi cô vào.



“Tức là ai đó đã ở đây khi mình vào, nấp trong bóng tối đằng sau dãy cuối cùng. Một viên cảnh sát chợp mắt ở đây chăng?”



Không hẳn vậy. Phòng ăn của tòa nhà có cả đống giường ngủ phía sau, dễ chịu hơn hẳn băng ghế hẹp trên nền đất lạnh.



Vậy có lẽ ai đó đang thưởng thức một chút thời gian rỗi với tờ tạp chí, đầu cô rối tung, có đáng quan tâm không chứ? Mày đang chạy đua với thời gian đấy, đi mau lên! Jill xách hai cái túi lên và cất bước đi ra.



“Cô Valentine, đúng không?”. Cái bóng tách mình ra khỏi phía cuối căn phòng và bước ra phía trước, người đàn ông cao với giọng nói êm dịu. Khoảng bốn mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh, tóc đen và đôi mắt sâu. Ông ta đang mặc một áo khoác bó người, một cái đắt tiền là khác.



Jill chuẩn bị sẵn sàng nếu cần đối phó. Cô không nhận ra ông ta.



“Phải”. Cô nói thận trọng.



Người đàn ông bước về phía cô, nụ cười nở trên mặt: “Tôi có vài thứ cho cô đây”, ông ta nói nhỏ.



Jill nheo mắt và tự động chuyển qua thế phòng thủ, cân bằng sức nặng cơ thể trên đôi chân.



“Đợi đã, quý ông, tôi không biết ông nghĩ ông là cái quái gì hay ông biết tôi muốn cái gì, nhưng ông đang trong sở cảnh sát...”



Cô ngừng lại khi ông ta lắc đầu, càng giãn rộng nụ cười, đôi mắt đen lấp lánh vui vẻ:



“Cô hiểu lầm ý tôi rồi, cô Valentine. Tha lỗi vì thái độ của tôi. Tôi tên Trent, và tôi là... một người bạn của S.T.A.R.S.”



Jill nhìn kĩ tư thế và dáng điệu của ông ta rồi chậm rãi đứng thẳng lên nhìn sâu vào đôi mắt, dò tìm một mưu đồ gì đó. Chính xác cô cũng chẳng cảm thấy bị ông ta đe dọa...



“...nhưng làm cách nào ông ta biết tên của mình?”



“Ông muốn gì?”



Trent lại nhếch mép rộng hơn:




Wesker quay trở lại cabin, vẫn mang kiếng. Hắn bước tới cửa sổ và nói nhỏ, giọng hắn như muốn xoa dịu. “Hãy hy vọng họ không gặp phải điều tồi tệ nhất. Có khả năng xảy ra vụ cháy sau khi họ hạ cánh, hoặc họ cố tình đốt lửa để làm tín hiệu.""



Barry ước gì họ có thể tin Wesker, nhưng ngay cả Wesker cũng biết rõ điều đó thật khó tin. Nếu trực thăng tắt máy thì khó mà phát lửa được, và nếu đội Bravos muốn ra hiệu, họ có thể dùng pháo sáng.



Ngoài ra, gỗ không thể làm nên loại khói đó được...



“Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, chúng ta vẫn không biết chắc được tới khi chúng ta tới đó. Bây giờ xin mọi người hãy hết sức tập trung.”



Barry quay khỏi cửa sổ và thấy những người khác cũng làm thế, họ đều có chung một cảm giác: sốc. S.T.A.R.S. đôi khi bị thương khi đang làm nhiệm vụ, đó là một phần của công việc, còn tai nạn thế này thì...



Biểu lộ lo âu duy nhất của Wesker là miệng hắn biến thành một đường chỉ nhỏ giữa làn da rám nắng của hắn.



“Nghe đây. Chúng ta có thể sẽ đáp xuống vùng đất nguy hiểm. Tôi muốn toàn bộ các bạn đều phải trang bị vũ khí, và tôi muốn chúng ta di chuyển theo đội hình cơ bản ngay khi chúng ta xuống tới nơi. Barry, anh sẽ dẫn đầu.”



Barry gật đầu, tập trung tư tưởng. Wesker nói đúng, bây giờ không phải lúc dành cho tình cảm.



“Brad sẽ thả chúng ta tại nơi gần nhất có thể, chỗ trông có vẻ như khoảng đất trống cách năm mươi mét phía nam từ nơi cuối cùng họ liên lạc. Cậu ta sẽ ở trên máy bay và giữ nó tiếp tục hoạt động trong trường hợp có rắc rối. Có thắc mắc gì không?”



Không ai nói gì, và Wesker gật đầu:



“Tốt. Barry, dẫn chúng ta đi. Chúng ta có thể để những thiết bị khác lại đây và quay lại lấy.”



Tên đội trưởng bước ra phía trước nói chuyện với Brad, trong khi đó Jill, Chris và Joseph chuyển qua Barry. Là một chuyên gia vũ khí, anh kiểm tra hỏa lực cho từng thành viên đội S.T.A.R.S. và giữ chúng ở trạng thái an toàn.



Barry quay qua cái tủ cạnh cửa mở ra, trong đó gồm sáu khẩu Beretta 9mm, sạch sẽ và mới kiểm tra hôm qua. Mỗi khẩu có mười lăm viên, bộ phận giảm nhiệt ở họng súng. Nó là một cây súng tốt, nhưng Barry thích khẩu Colt Python của mình hơn, hỏa lực mạnh hơn với đạn 357...



Anh nhanh chóng phân phát vũ khí, đưa kèm theo ba băng đạn cho mỗi người.



“Tôi hy vọng chúng ta không phải dùng tới mấy cái này”, Joseph nói, vỗ nhẹ lên một băng đạn và được Barry gật đầu đồng tình. Anh thích NRA không có nghĩa vì anh là một tên hiếu chiến, thích tìm kiếm thứ gì đó để bắn hạ, anh chỉ thích súng thôi.



Wesker quay trở lại nhập bọn và năm người họ đứng ở cửa khoang, đợi Brad đưa họ xuống. Lúc họ lại gần luồng khói, cánh quạt xoay của trực thăng quạt chúng xuống, tạo nên đám sương đen quyện vào cái bóng lớn những hàng cây bên dưới. Bất kỳ cơ hội trông thấy phương tiện nào từ trên không đều bị khói và hoàng hôn che khuất. Brad xoay vòng rồi cho con chim sắt hạ cánh xuống khu cỏ đang bị sức gió thổi tung. Barry đặt tay lên cửa khoang, sẵn sàng ra ngoài. Một bàn tay ấm đặt lên vai anh, Barry ngoái lại và nhìn thấy Chris nhìn mình chăm chú.



“Chúng tôi ở ngay sau anh”, Chris nói và Barry gật đầu. Anh không lo chút nào vì có cả đội Alpha yểm trợ anh. Bây giờ điều anh lo lắng là tình hình của đội Bravo. Rico Marini là bạn tốt của anh. Vợ Marini đã trông nom con gái của anh nhiều tới mức anh không đếm xuể và là bạn của Kathy. Ý nghĩ anh ta đã chết vì mấy cái máy móc vớ vẩn trục trặc...



“Cố lên! ông bạn, chúng tôi tới đây.”



Một tay cầm chắc khẩu Colt python, Barry kéo cửa và bước ra ngoài màn đêm ẩm thấp còn le lói chút ánh sáng của rừng Raccoon, sẵn sàng cho bất cứ đìều gì.