Resident Evil 2 - Vịnh Caliban

Chương 15 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Dịch giả: Lioncoeur, Hoa Thần, Christie, Twiness_nast, Beautiful_ada, Machinator



Con đường hầm lộng gió dường như kéo dài vô tận. Cứ mỗi lần họ đi qua một chỗ rẽ, Rebecca lại mong nhìn thấy một cánh cửa khép kín, một cái rãnh nhỏ cạnh cửa để dùng cái thẻ khóa mà David đang giữ. Đến khi những ngã rẽ cứ tiếp tục, dây đèn treo lại kéo dài mãi theo những nhánh đường dài của đường hầm, mỗi quãng đều trống rỗng và hệt như quãng đường trước, thì cô ngừng ước ao về một cánh cửa. Một dấu hiệu là đủ rồi, một mũi tên chỉ đường trên tường thôi, hay là một dấu hiệu bằng phấn - bất cứ thứ gì có thể làm dịu đi nỗi nghi ngờ đang dâng lên trong cô rằng họ đã đi lạc đường.



“ Bị lừa bởi một nhà khoa học của Umbrella? Bỏ mạng vì …”



Gạt lời mỉa mai sang một bên, Kinneson trông thật kì lạ, nhưng rõ ràng là có vẻ sợ hãi tới độ cuồng điên. Có thể nào là ông ta đã bị bối rối trong cơn sợ hãi mà chỉ sai hành lang không? Hoặc phòng thí nghiệm được dấu kín hơn họ nghĩ?



“ Hay hắn ta dụ chúng ta tới chỗ một tên săn người lẩn khuất đâu đó, một cái hang cụt - hoặc thậm chí là một cái bẫy, thứ gì đó nguy hiểm, để giữ chúng ra xa con đường đó trong khi hắn …



…trong khi hắn làm gì đó với Steve và Karen.”



Ý nghĩ ấy khiến cho cô sợ hãi hơn cả cái ý niệm rằng mình đang tiến vào một cái bẫy. Karen đang ốm yếu một cách tuyệt vọng, cô ấy không thể tự vệ, và Steve…



“...không, Steve sẽ ổn thôi. Anh ấy có thể khiến cho Kinneson lên cơn đau tim ấy chứ … Ngoại trừ việc Karen đang đi với anh ấy. Một Karen ốm yếu, vật lộn để có thể đứng vững.”



Nhịp chân của họ bắt đầu chậm lại, David và John đều thở gấp, những cái cau mày hiện rõ trên nét mặt. David giơ tay lên, bảo họ dừng lại.



“Tôi không nghĩ đây là lối đi đúng”,David thở hổn hển. “Lẽ ra chúng ta phải thấy thứ gì đó rồi. Mà những mẩu giấy gắn cùng với chiếc thẻ khóa nói về hướng tây nam, đông – Tôi không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ sau lần rẽ cuối cùng vừa rồi, chúng ta đang đi về hướng tây.”



John vỗ nhẹ vào đầu mình, máy tóc ngắn và dày của anh ướt đẫm mồ hôi:



“Tôi không biết chúng ta nên đi theo hướng nào, nhưng tôi biết tôi nghĩ rằng Kinneson là một thằng xỏ lá. Cái tên làm việc cho Umbrella, quỷ tha ma bắt.”



“Em đồng ý như thế”,Rebecca nói, thở mạnh. “Em nghĩ chúng ta nên quay lại. Chúng ta phải tới phòng thí nghiệm nhanh lên. Em không nghĩ…”



Clank!



Họ cứng người, nhìn lẫn nhau. Ở đâu đó xa xa phía trước con đường hầm dài vô tận này, cái gì đó làm bằng kim loại đã dịch chuyển.



“Phòng thí nghiệm?”,Rebecca nói đầy hi vọng. “Có phải nó…”



Một tiếng động trầm lạ lùng cắt ngang lời cô, lời nói tắc nghẹn ở cổ họng khi âm thanh đó lớn dần. Nó không giống như bất cứ một âm thanh nào mà cô đã nghe thấy – một tiếng chó tru lên, kết hợp với tiếng rít rên rỉ lạc điệu, và tiếng thét gào tuyệt vọng của một đứa trẻ mới sinh. Nó là một âm thanh cô độc, kinh khủng, rít lên rồi lại lặng đi xuyên qua con đường hầm, cuối cùng tạo nên một tiếng gào thét thê lương – sau đó vài tiếng động như vậy cùng hòa thêm vào. Cô chợt thực sự chắc chắn rằng mình không hề muốn nhìn thấy cái gì đã gây ra tiếng động này, ngay cả David cũng bắt đầu giật lùi lại, mặt anh tái nhợt và mắt trợn tròn.



“Chạy!”,anh nói, giương khẩu Beretta của mình vào cái hành lang trống rỗng phía trước mặt, đợi tới khi họ lập cập chạy qua mình rồi mới quay lại chạy theo.



Rebecca cảm thấy một nguồn sức mạnh không thể tin nổi khi nỗi kinh hoàng tràn ngập trong cơ thể cô, khiến cô chạy hết tốc lực trên cái đường hầm tối, chạy trốn những tiếng gào thét đang vang to dần của cái thứ quái quỉ đang ở sau họ. John ở ngay trước mặt cô, đôi tay và đôi chân cuồn cuộn cơ bắp của anh giật giật điên cuồng, và cô có thể nghe thấy tiếng chân lộp cộp của David sau gót mình.



Tiếng hú ngày càng to thêm, và Rebecca có thể cảm thấy đá rung lên dưới những bước chân chạy như bay của cô, bước chạy như ngựa của những con quái thú gào thét đang ầm ầm ngay sau họ.



“ Mình sẽ không thoát được…”



Ngay khi cô nhận ra rằng họ sắp bị bắt kịp, cô nghe thấy David hổn hển:“Ngã rẽ tới...”
“Được rồi. Hãy chạy nhanh hết mức có thể, quay lại hướng cầu thang dẫn lên ngọn hải đăng. Chúng tôi sẽ hạ chúng khi chúng đã chạy đủ xa để không thể quay lại chỗ rẽ.”



Rebecca thở hắt ra:“Em hiểu, chỉ cần nói khi nào thôi.”



John cảm thấy rõ sự thay đổi của không khí ngay bên cạnh anh, gió hút cuồn cuộn xoáy trong hang. Chỉ một lùi thêm một bước nữa là họ sẽ bị bao quanh bởi không gian của hang lớn. John nhanh chóng bước sang một bên, đứng giữa cái đường hầm mà anh vừa đi ra và đường hầm bên cạnh nó. Anh thấy David cũng đã vào vị trí của mình, Rebecca đứng ngay giữa miệng hành lang…



“Chạy!”



Rebecca lấy đà chạy hết tốc lực ra xa, và John trở nên căng thẳng, khẩu Beretta giơ ngay cạnh mặt anh, lắng nghe tiếng gào thét đang vang lớn lên, tiếng bước chân thình thịch …



“Hành động!”,David hét to, và cả hai cùng xoay người thẳng vào trong đường hầm, bóp cò.



Rắc-Rắc-Rắc-Rắc!



Tiếng gào rú của hai con quái vật cách họ không tới sáu mét trước mặt và những viên đạn to đâm thẳng vào chúng, đục những lỗ lớn đầy máu xuyên qua lớp da như cao su của chúng, qua xương và dịch màu đỏ bắn tung tóe điên cuồng.



Những tiếng gào thét tắt dần bên cạnh những tiếng đạn nổ ầm ầm, những bộ phận như của bò sát giúp chúng di chuyển ra tới tận cửa đường hầm. Hai cơ thể kì lạ ấy đổ sụp xuống sàn đá thành một đống thịt rách nát.



Ngay khi họ dừng bắn, Rebecca chạy trở lại hang lớn, má cô đỏ ửng, đôi mắt ánh lên vẻ khẩn trương.



“Đi thôi”.David nói, và sau đó cả ba người cùng chạy vào hành lang mà Kinneson đã đi vào trước đó, thời gian đã mất khiến cho họ chạy như bay trong nỗi tuyệt vọng.



Cơn giận dữ thất vọng mà John đã trải qua lúc trước đã bị bỏ lại sau lưng, bây giờ anh chỉ hoàn toàn cảm thấy một nỗi sợ hãi tràn ngập trong người.



“ Karen, làm ơn đừng có làm sao. Làm ơn, xin đừng để cái gì xảy ra với cô ấy, Lopez…”



Đường hầm lại tiếp tục rẽ, vòng nghiêng xuống, cả ba người họ chạy quành qua nó, nỗi lo sợ cho bạn và đồng đội khiến cho họ ngày càng chạy nhanh. John tự nhủ với bản thân mình rằng nếu họ vẫn ổn, nếu vẫn còn thời gian cho Karen, nếu tất cả họ đều có thể sống sót thoát khỏi đây, anh có thể hi sinh bất cứ cái gì.



“ Xe của tôi, nhà của tôi, tiền của tôi, tôi sẽ không bắt nạt ai nữa cho tới khi tôi làm đám cưới, tôi sẽ sửa lại thái độ của mình, sẽ cư xử tỉ mỉ và thẳng thắn.”



Thế vẫn là chưa đủ, và anh không biết có ai muốn nó không, nhưng anh sẽ hi sinh bất cứ thứ gì, làm bất cứ cái gì cần thiết.



Đường hầm lại bất ngờ đổi hướng lần nữa, vẫn vòng nghiêng xuống dưới và chúng bị khoét một lỗ tròn ở góc đường …



Ở đó có nhiều cánh cửa mở rộng, một hành lang nhỏ.



Một căn phòng lớn được chiếu sáng lờ mờ phía trong nó. Steve dựa vào khung cửa, nắm trong tay khẩu Beretta, khuôn mặt anh tái nhợt và trống rỗng.



“Steve! Chuyện gì xảy ra vậy, chuyện gì…”.David bắt đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trên khuôn mặt của Steve khi anh quay ra nhìn họ đi tới, với một sự trống rỗng khủng khiếp ở đó, tất cả họ dừng lại ngay lập tức. Cho dù lý trí của anh cố từ chối nó, trái tim của John vẫn ngập đầy sự kinh hoàng và nỗi đau mất mát.



“Karen chết rồi”.Steve nhẹ nhàng nói, sau đó quay đi và bước vào trong phòng.