Resident Evil 3 - Thành Phố Chết
Chương 12 :
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
26 tháng 9, 1998
Để đám đàn ông đợi ở ngoài trong xe tải của Barry, Jill cố gắng làm thật nhanh. Chẳng dễ dàng gì; ngôi nhà đã bị bỏ hoang từ lần cuối cùng cô ở đó, nền nhà vương vãi những sách và giấy tờ, và quá tối để có thể thoải mái tìm đường đi tránh qua những mảnh vỡ. Việc ngôi nhà nhỏ của mình bị lục soát làm cô hơi buồn, nhưng cũng không gây ngạc nhiên lắm. Cô nhận ra là mình nên cảm tạ trời đất vì cô không phải là loại người dễ xúc động – và rằng những kẻ xâm nhập đã không tìm thấy hộ chiếu của cô.
Jill vơ lấy một nắm những vớ và đồ lót sạch trong bóng tối tù túng của phòng ngủ, nhồi chúng vào cái ba lô đựng quần áo, lòng thầm ước có thể bật đèn lên. Soạn túi đồ trong bóng tối khó hơn người ta tưởng, ngay cả khi nhà họ không bị xới tung lên; nhưng cô biết rằng họ không có cơ hội nào khác. Không có vẻ gì là Umbrella còn canh me tất cả các ngôi nhà của họ, nhưng giả dụ có kẻ nào đang trông chừng, một tia sáng ở cửa sổ cũng có thể kéo theo một cuộc đọ súng.
"Chí ít thì mày cũng được ra ngoài. Không phải lẩn trốn."
Có quá nhiều việc. Họ sẽ hướng đến một khu vực ở nước ngoài, để đột nhập vào cơ quan đầu não của kẻ thù và có thể sẽ bị giết khi làm điều đó, nhưng ít nhất cô không phải quanh quẩn ở Raccoon thêm nữa. Và từ những tin cô đọc trên báo gần đây, có thể đó là giải pháp tốt nhất. Hai vụ tấn công hồi tuần trước... Chris và Barry tỏ vẻ hoài nghi về cái gọi là hiểm họa, cho dù đã biết T-Virus tác động như thế nào lên con người – Barry thì cho đó là một kiểu đánh lạc hướng công chúng, rằng Umbrella sẽ “giải cứu” Raccoon trước khi có ai đó bị hại. Chris đồng ý, khăng khăng cho là Umbrella sẽ không tự bôi nhọ vào mặt, nhưng nếu nói vậy thì cái gì đã xảy ra trong thảm họa ở biệt thự Spencer mới đây cơ chứ. Jill thì không hề chuẩn bị đặt giả thiết cho bất cứ chuyện gì cả, chẳng phải là Umbrella đã không thể kiểm soát những nghiên cứu của chính mình đấy sao. Và với những gì Rebecca và đội của David Trapp phải đối mặt ở Maine...
Bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến việc đó - họ sắp có một chuyến bay. Jill hất cái đèn pin ra khỏi tủ áo và chuẩn bị sang phòng khách thì nhớ ra cô chỉ có mỗi một chiếc áo ngực trên người. Cau có, cô quay lại chỗ tủ áo và bắt đầu lục lọi. Cô đã có đủ quần áo, nhặt nhạnh từ những thứ Brad để lại khi anh ta chuồn khỏi Raccoon; cô và mấy chàng kia đã lẩn trốn ở nhà nghỉ của anh ta trong ít tuần, và dù đồ của Brad không vừa với tạng người cao của Chris hay to lớn của Barry, cô vẫn có thể dùng tạm được. Khổ nỗi, đồ lót nữ không phải là thứ mà một phi công của S.T.A.R.S. tích trữ. Cô đặc biệt không muốn xuống máy bay ở Áo để rồi phải đi mua áo lót.
“Coi nào, đồ lót thôi mà”, cô lầm bầm khe khẽ, cào cào cái đống nhăn nhúm. Cô tìm thấy thứ đồ khó tìm ấy chỉ khi đã lục ngăn kéo hai lần, tống nó vào túi rồi nhảy đến phòng khách nhỏ của căn nhà cho thuê. Đây mới là lần thứ hai Jill ở đó từ khi họ bắt đầu lẩn trốn; và cô có cảm giác là mất một thời gian dài nữa mình mới có thể quay lại đây. Có một tấm ảnh của cha cô trên kệ sách và cô muốn lấy nó.
“Này, cô ổn chứ?”
Jill nhìn lên Chris, thấy vẻ quan tâm lộ rõ trên khuôn mặt trẻ trung của anh, dáng vẻ mà cô đã để ý thấy từ trước. Họ đã cận kề bên nhau trong mấy tuần qua, mặc dù cô có phần hoài nghi là Chris hình như muốn tiến đến gần cô hơn nữa.
"Ồ, và chẳng phải mày cũng thế sao?"
Cảm giác khó chịu về chuyện sắp xảy ra đã giảm bớt, thay vào đó là sự bối rối và lúng túng. Jill tự ép mình tống khứ những suy tưởng đi và gật đầu với Chris, mặc kệ các cảm giác. Chuyến bay đến New York không đợi cô chỉ để tự phân tích bản thân... hoặc để lo lắng về những thứ cô không thể kiểm soát, không thể tưởng tượng, hay gì gì khác...
"Nhưng mà, cái cảm giác đó...."
“Mình ra khỏi nơi chết tiệt này thôi”, cô nói, và thực lòng mong thế.
Họ đi vào bóng đêm, để lại sau lưng ngôi nhà tối om, đơn độc và im lặng như một nấm mồ.