Resident Evil 3 - Thành Phố Chết

Chương 31 :

Ngày đăng: 09:31 18/04/20


Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas



Anh đã chọn nhầm đường. Quanh co vòng vèo trong đoạn hành lang lạnh lẽo trống không trước khi lủi vào một nhà kho – một ngõ cụt.



“Còn ba phút nữa là nổ.”



Leon quay lại con đường vừa mới đi, cố ép mình chạy với chút sức lực còn sót lại. Anh đã quá mệt mỏi để cảm thấy thất vọng, để cảm thấy lo lắng về cái chết đang gần kề, để cầu mong phải chi mọi chuyện đã khác đi; mọi nỗ lực bây giờ đều dồn vào việc chạy.



Anh có thể sẽ làm được hoặc không; mà dù kết quả có ra sao thì anh nghĩ mình cũng chẳng bị bất ngờ.



----



Claire lăn xuống sàn nhà dưới chân cầu thang và cố lết đi, từng giọt máu nóng hổi tuôn ra từ chân cùng với sự đau đớn khôn xiết. Cô lảo đảo bước đi, không bị gãy gì cả, nhưng cô biết cơn đau ở chân chỉ là mở đầu của những thứ mà nó sẽ làm với mình, khúc dạo đầu của cái đau đúng nghĩa.



Gã X vẫn còn đang dựa người vào những bậc thang, nhưng khi cô loạng choạng bước đi, quay lại cánh cổng đã bị phá vỡ, hắn đứng dậy. Nó quay cái thân thể đồ sộ về phía cô, từ khóe mắt đen ngòm trống rỗng của nó chảy ra một thứ dung dịch màu vàng. Nhiêu đó cũng chả thấm gì đối với nó, cô khá chắc chắn về điều đó – rồi nó cũng sẽ chạy đến – và tiêu diệt cô, cô sẽ chẳng thể làm gì để ngăn được điều đó cả.



“Ít nhất thì mình cũng được chết trong vụ nổ.”



Claire mém nữa thì trượt té khi đạp phải một thanh kim loại chỗ cánh cổng, máu vẫn nhỏ xuống nền đất khi cô bước đi, “làm ơn nổ nhanh nhanh lên đi…”
“Này!”, Claire quay lại hét lên. “Chúng ta phải đi ngay thôi!”



Không có lời đáp, không có âm thanh nào ngoài tiếng cô vọng lại. Nếu cô muốn cứu Sherry thì…



Claire quay đầu và chạy.



----



“…còn hai phút nữa…”



Leon cố chạy nhanh hơn, đường hầm quanh co lúc này chỉ còn là một vệt xám mờ trong nhận thức mệt mỏi và đau đớn của anh. Anh đã mất dấu khi qua những ngả rẽ và lối quanh của hành lang, và ngày càng mất dần hy vọng, một giọng nói đâu đó trong đầu đang khuyên anh tốt nhất là nên dừng lại, nên ngồi xuống và nghỉ ngơi, thì bỗng anh nghe thấy một âm thanh nho nhỏ, và cái lời thì thầm trong đầu anh nhanh chóng bị dập tắt bởi thứ âm thanh kia.



Tiếng máy móc chuyển động như đang đánh thức hy vọng sống, ở đâu đó ở phía trước. Không xa lắm.



“Xe điện!”



Nhanh hơn, sải bước dài hơn, phổi hoạt động hết công suất, tim đập thình thịch – mọi chuyện dường như sắp kết thúc.