Resident Evil 3 - Thành Phố Chết
Chương 5 :
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
Leon chạy bên cạnh cô gái, mơ hồ nhớ lại sơ đồ khu vực của thành phố. Ngõ hẻm có lẽ dẫn ra phố Ash, cách sở cảnh sát Raccoon trên đường Oak không xa, nhưng ít nhất cũng phải đi thêm mười lăm dãy nhà nữa về hướng tây. Nếu không tìm thấy phương tiện di chuyển, họ khó lòng tới đó được. Anh đã xài bốn viên trong băng đạn cuối cùng này rồi, trong khi căn cứ theo những âm thanh phát ra dọc theo con hẻm, có thể có hàng tá, thậm chí hàng trăm con ở cả hai phía. Khi chạy ra đầu hẻm, Leon siết chặt khẩu súng, chạy chậm lại, nhìn lướt qua ánh đèn mập mờ trên đường. Anh không thể thấy rõ ràng, nhưng giữa chỗ họ đang đứng và ngọn đèn đường gần đó, có khoảng mười một hay mười hai con phía tay phải, đang lừ đừ rình rập trên con phố tối tăm hôi thối. Chỉ có ba con bên trái, cách đó không xa lắm,…
"... Lạy Chúa nhân từ!"
"Đằng kia!”
Leon chỉ về phía chiếc xe tuần tra đang đỗ bên kia đường, mừng như điên. Không có viên cảnh sát nào bên trong, không có nhiều thời gian để thắc mắc, nhưng cửa trước đang mở. Và ba con đang đi lòng vòng gần đó không thể theo kịp họ. Thậm chí nếu không có chìa khóa xe thì cũng còn điện đài và lớp kính chống va đập. Họ có thể cầm cự với lũ thây sống tới khi có trợ giúp…
"…Cơ may duy nhất, đi thôi!"
Một chút ngập ngừng và anh thấy cô gái gật đầu, đuôi tóc của cô lúc lắc, họ lao hết tốc lực về phía chiếc xe, mặt đường nhòe đi dưới chân. Leon chĩa súng về phía mấy con gần nhất, có lẽ cách đó năm mươi bước. Anh muốn bắn, không cho chúng tới gần thêm, nhưng anh không thể lãng phí đạn.
"Lạy Chúa, cầu cho có chìa khóa ở đó!"
Họ chạy đến chiếc xe và tách ra, cô gái chạy vòng qua ghế kế bên tay lái. Leon nhận ra một điều dở khóc dở cười rằng có lẽ cô nghĩ đây là xe của anh. Anh chờ cô đóng sầm cửa lại rồi nhảy vào phía sau tay lái. Với một chút sợ hãi, anh nhớ ra đây là ngày đi làm đầu tiên của mình khi đóng mạnh cửa xe.
Lời nguyện cầu đã thành hiện thực, chìa khóa ngay bên trong ổ. Leon nhét khẩu Magnum vào bao và vồ lấy nó, có cảm giác như niềm hi vọng trở lại một lần nữa, giống như bên cạnh cái chết có những sự lựa chọn vậy.
“Thắt dây an toàn vào”, anh nói, loáng thoáng nghe câu trả lời của cô trong khi anh vặn chìa khóa, đèn xe bật lên. Đường Ash cùng với những thây ma đuổi theo họ bây giờ đã chìm vào vòng xoáy nhiều màu sắc. Bóng tối thay đổi và dày đặc hơn. Đó là một quang cảnh chết chóc, anh nhấn gas, chạy nhanh hết mức có thể.
Chiếc xe ré lên rồi lao vút đi. Leon kéo tay lái sang phải rồi sang trái, cách người phụ nữ có da đầu rách toạt trước mặt trong đường tơ kẽ tóc. Thậm chí qua lớp cửa kín mít, anh có thể nghe tiếng tru gớm ghiếc của nó khi họ đã chạy xa, hòa vào hàng loạt tiếng gào rú khác.
"Cần hỗ trợ, phải gọi hỗ trợ thôi! "
Leon nói vào chiếc bộ đàm, trong khi vẫn nhìn vào con đường trước mặt. Những thây ma thưa dần nhưng vẫn lác đác. Chúng kéo lê ra đường theo sau tiếng xe lao vút qua. Khi băng qua đường Pawell, anh phải điều khiển chiếc xe lách qua vài con nữa.
Cô gái vừa nói gì đó vừa nhìn ra phong cảnh điêu tàn bên ngoài, trong khi Leon ấn mạnh vào cái nút liên lạc trên bộ đàm. Cảm giác sẽ không có sự giúp đỡ của anh tăng lên. Không có tín hiệu, không gì cả.
"Một bước nhảy nữa, và …"
BÙM!
Claire bị đẩy mạnh, hai chân bị hất đi dưới lực đẩy phi thường của sóng nhiệt và âm thanh. Cô cố gắng chạm xuống mặt đất trong khi màn đêm sáng rực nhu ban ngày dưới ánh lửa chói lòa của vụ nổ. Một cú lăn lông lốc bằng vai hết sức nguy hiểm, đá vụn dính đầy làn da nóng bỏng, và rồi cô nằm thở hổn hển một đống sau lưng chiếc xe đỗ gần đó.
Một cơn mưa những mảnh vụn đầy khói bụi rớt xuống lách cách, và Claire đứng dậy, lảo đảo bước ra con đường, tìm kiếm dấu hiệu của Leon trong ngọn lửa cao chót vót. Tim cô chùng xuống. Chiếc xe bồn, chiếc xe tuần tra và tất cả những gì ở trong đó đều bị vùi trong biển lửa. Con đường hoàn toàn bị chắn bởi một đống đổ nát và rực lửa.
“Claire…”
Giọng Leon, giống như bị bóp nghẹt nhưng có thể nghe thấy qua bức tường lửa.
“Leon?”
“Tôi ổn!”, anh la lên. “Hãy đến sở cảnh sát, tôi sẽ gặp cô ở đó!”
Claire thoáng do dự, nhìn xuống khẩu súng lục đang nắm chặt trong cánh tay run rẩy. Cô sợ, sợ phải ở một mình trong thành phố này, nơi đã biến thành một nghĩa địa sống. Nhưng có lẽ không có nhiều sự lựa chọn. Cầu mong hoàn cảnh khác đi chỉ tổ mất thì giờ.
“Được!”
Cô quay lại, cố gắng trấn tĩnh dưới ánh lửa bập bùng đầy khói của đống đổ nát. Sở cảnh sát cách đây hai dãy nhà, và có những sinh vật đang lắc lư bước ra khỏi bóng tối, phía sau những chiếc xe, và bên trong tòa nhà đen kịt. Với một mục tiêu duy nhất còn lại trong ý thức, chúng lê lết về phía ánh sáng lạ lẫm của vụ nổ, mang theo những âm thanh đói khát – hai, ba, bốn đứa. Cô thấy làn da bị xé vụn và các chi bị thối rửa, hốc mắt tối đen – và chúng vẫn tiến đến, chậm rãi hướng về phía cô như thể về nhà để xơi miếng thịt sống.
Đâu đó sau đám cháy, cô nghe thấy tiếng súng - hai phát đạn, có lẽ cách đây một dãy nhà, sau đó hoàn toàn yên lặng – yên lặng ngoại trừ tiếng tanh tách của ngọn lửa và tiếng rên rỉ, gào thét của lũ thây ma đang lảo đảo.
"Leon cũng đi rồi. TIẾN TỚI THÔI!"
Claire hít một hơi sâu, phác ra một lối thoát giữa đám đông đang tiến lại gần mình, và chạy.