Resident Evil 3 - Thành Phố Chết
Chương 8 :
Ngày đăng: 09:31 18/04/20
Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas
Cánh sát trưởng Brian Irons đang đứng trong phòng riêng của mình, cố lấy lại bình tĩnh khi cảm thấy một chấn động lớn khắp tòa nhà. Ông cũng đã nghe thấy nó – một cái gì đó. Tiếng vỡ vụn của một thứ gì đó rất lớn và nặng.
"Trần nhà", ông nghĩ một cách hững hờ, “có chuyện gì đó ở trên trần nhà.”
Nhưng Irons chẳng buồn nghĩ đến việc đưa ra bất kì kết luận gì cả. Dù bất kì chuyện gì xảy ra thì nó cũng không thể khiến mọi việc tệ hơn được.
Irons ẩy mình ra khỏi bức tường đá bằng cái mông vĩ đại, đẩy Beverly một cách nhẹ nhàng nhất mà ông có thể. Họ sẽ có mặt ở thang máy trong chốc lát, và chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn là đến văn phòng của Irons, ông có thể nghỉ ngơi ở đó một lát, và sau đó …
“Và sau đó thì”, ông lẩm bẩm, “Cái này mới là vấn đề, sau đó thì sao?”
Beverly không nói gì cả. Nét mặt hoàn hảo của cô vẫn giữ nét bình tĩnh và yên lặng, mắt cô nhắm lại – nhưng dường như là cô đang nép mình sát hơn vào ông, thân hình mảnh khảnh của cô thu lại trên ngực của Irons. Đó là sự tưởng tượng của ông, dĩ nhiên rồi.
Beverly Harris, con gái thị trưởng. Trẻ trung, hấp dẫn, người thường xuyên ám ảnh trong những giấc mơ tội lỗi của ông như một cô gái xinh xắn tóc vàng. Irons ôm cô chặt hơn khi tiếp tục đi về phía thang máy, cố gắng không để lộ sự mệt mỏi trên mặt lỡ như cô có tỉnh dậy.
Ngay khi vừa đến thang máy, lưng và hai vai của ông nhói lên. Lẽ ra ông đã nên để cô lại trong phòng riêng của mình, nơi mà ông luôn nghĩ đến như là Thánh đường – ở đó khá yên tĩnh, và chắc chắn là nơi an toàn nhất trong sở cảnh sát. Nhưng khi quyết định về văn phòng để lấy một số ghi chép và vật dụng cá nhân, ông hiểu ra đơn giản là mình không thể để cô ở lại phía sau được. Trông cô quá yếu ớt, vô tội. Ông đã hứa với Harris là sẽ trông chừng cô ấy, lỡ như cô ấy bị tấn công khi ông vắng mặt thì sao. Lỡ như khi ông quay lại và cô ấy đã … đi mất? Giống như tất cả những thứ khác …
"… đừng bỏ cháu chú Brian, chú đã nói là sẽ giữ an toàn cho cháu, sẽ chăm sóc cho cháu mà. Hãy nghĩ đến những gì chú có thể làm khi mà mọi người đều đã đi hết, và không ai có thể ngăn chú lại. "
“Cháu đã chết rồi mà”, ông thì thầm lại với cô, nhưng cô vẫn tiếp tục nói, nhẹ nhàng và kiên quyết.
"… không gì có thể ngăn chú thoả mãn được, thật sự thoả mãn lần đầu tiên trong đời …"
Như bị tra tấn và đau đớn vô cùng, Irons từ từ đưa khẩu 9 ly ra khỏi bụng mình. Sau một thoáng chốc, ông dựa đầu mình vào vai của Beverly, nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình lại.
Cô ấy đã đúng, ông không thể bỏ cô lại. Ông đã hứa với cô, và có vẻ như có điều gì đó trong những lời nói của cô, về những gì mà ông có thể làm. Cái bàn ưa thích của ông đủ lớn để chứa bất kì con thú nào …
Irons thở dài, không biết phải làm gì tiếp theo – tự hỏi tại sao mình lại phải vội vã đưa ra quyết định như vậy, dù sao … Họ cũng sẽ nghỉ ngơi một lúc, thậm chí là ngủ một chút. Và sau đó khi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ trở nên rõ ràng hơn.
"Đúng, đúng là như vậy. Họ sẽ nghỉ ngơi, và sau đó ông có thể sắp đặt lại mọi chuyện, lo công việc, dù sao thì ông cũng là một cảnh sát trưởng."
Cảm thấy bản thân hoàn toàn tự chủ, ông chìm dần vào một giấc ngủ lơ mơ. Cơ thể lạnh ngắt của Beverly như là một niềm an ủi, trái ngược với vẻ bồn chồn lo lắng trên mặt ông.