Resident Evil 4 – Thế Giới Ngầm

Chương 10 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord



Họ chạy về phía bóng tối giữa các khu nhà, trong lúc tiếng phành phạch của cánh quạt trực thăng đang trở nên gần hơn. Rebecca nhìn thấy ánh đèn của nó cách không đầy nửa dặm về phía tây bắc, thấy nó đang bay liệng và rọi đèn pha xuống khu đất trống như sa mạc.



“Cái xe tải, họ đã phát hiện ra cái xe tải.”



Claire cũng thấy, nhưng David thì đang nhìn về phía những toà nhà giống như nhà kho ở phía sau, rồi tháo khẩu súng trường xuống, chăm chú quan sát địa hình. Rebecca phải rất khó khăn để nhìn ra anh dưới ánh trăng mờ nhạt.



"Chúng sẽ phải đổ bộ ngoài hàng rào", anh nói. "Bám sát theo tôi". Anh lẩn vào bóng đêm, âm thanh của chiếc trực thăng đang lớn dần sau lưng.



“Lạy Chúa, mong là ảnh nhìn tốt hơn mình”, Rebecca nghĩ, tay nắm chặt khẩu 9 ly, cảm thấy kim loại lạnh buốt dưới ngón tay. Cô và Claire nối bước anh cùng tiến về một trong những tòa nhà tối thui, cái thứ hai ở bên trái của dãy gồm năm công trình. Cô không biết tại sao anh chọn nó, nhưng David thế nào cũng có lí do của mình.



Họ chạy vào lối đi khuất giữa hai tòa nhà đầu tiên, khoảng đất cằn cỗi trải ra trước mặt chừng mười lăm feet mà tưởng như dài vô tận. Hơi lạnh luồn vào buồng phổi, ngưng đọng thành những màn hơi nước mà cô không thấy được. Tiếng phành phạch của trực thăng khỏa lấp tiếng bước chân của họ, át đi hầu hết những gì David nói lúc anh dừng lại bên cạnh một cánh cửa.



"...để nấp tới khi chúng ta... không thể... quay lại..."



Rebecca lắc đầu và David thôi không nói nữa, anh rẽ sang trái, chĩa súng vào cánh cửa của tòa nhà đầu tiên. Rebecca và Claire di chuyển theo sát anh, Rebecca tự hỏi không biết anh ấy định làm gì; nếu nhóm người trên trực thăng đổ bộ xuống và tìm kiếm – chắc chắn là vậy – thì một cánh cửa lỗ chỗ đạn nhất định sẽ tố cáo nơi ẩn náu của họ. Có vẻ nó được làm từ nhựa có tỷ trọng cao, ngoài ra chẳng gì khác thường cả - chắc có khá hơn một tấm thẻ ở chỗ có tay cầm và lỗ khóa. Bản thân tòa nhà là một loại chất liệu như vữa, bẩn và nhiều bụi, màu sắc tầm thường; cái sau lưng họ cũng vậy; chẳng cái nào có cửa sổ.



Đèn pha của trực thăng đang quét tới hàng rào đằng trước khu nhà, ánh sáng của nó thiêu rụi màn đêm như một ngọn lửa rực rỡ. Những cơn mưa bụi cuộn lên trước ánh đèn, và Rebecca nghĩ rằng họ chỉ còn một phút trước khi bị nó quét thấy; khu nhà không lớn cho lắm.



Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đoàng!



Hầu hết âm thanh đã bị át đi bởi tiếng quạt của máy bay trực thăng. Mặc dù đang trong bóng tối, Rebecca vẫn có thể thấy một hàng lỗ thủng tập trung quanh tay cầm. David tiến lại gần, đá cánh cửa bay tuốt vào trong, để lại một cái hốc đen toang hoác trên tường.



Đèn quét đã dịch chuyển tới khu nhà, phần bụng phình ra của trực thăng bay lướt ngay trên đầu họ, cùng lúc chùm sáng rọi xuống phần rìa của tòa nhà đầu tiên; tiếng gầm của động cơ và từng lớp bụi cuộn lên khiến Rebecca có cảm giác về một thứ đang đến; không phải cái chết, mà là Tử thần, một bạo chúa tàn nhẫn không bao giờ biết dừng bước trong truyền thuyết...



David quay lại chụp lấy Rebecca và Claire, đẩy họ về phía cánh cửa mở. Ngay lúc họ vượt qua, anh ra hiệu dừng lại và chờ. Anh lôi khẩu súng ngắn ra, bước ngang chỗ đất trống, đứng gần sát cánh cửa của tòa nhà thứ hai, nghiêng người và...



...ĐOÀNG, đạn 9 ly, âm thanh còn lớn hơn loại.223 của súng trường, nhưng lại trượt, cùng lúc trực thăng lướt ngang trên đầu và David lao qua khe hổng, ánh sáng chói lọi soi sáng nền đất giữa họ. Chỉ chậm nửa giây là anh có thể bị phát hiện rồi. Kết quả nhận được sau những hành động của David là từng quầng mây bụi bốc lên, bao trùm lấy họ và làm khó thở. Cô quay người, thấy Claire đang che mặt bằng cái áo đen đẫm mồ hôi, và bắt chước theo. Một bầu không khí lành lạnh thấm xuyên qua lớp vải, và bất kể tiếng ồn nhức óc, Rebecca vẫn nghe được tiếng tim đập ngay sát bên tai, nhanh và sợ hãi.



Ánh đèn biến mất sau một giây; thêm một giây nữa và bụi có vẻ đang lắng xuống, thật khó nói chính xác được; mắt họ cần có thời gian thích nghi với sự biến mất đột ngột của ánh sáng.



"Hai người ổn chứ?"
Cơn thịnh nộ của anh thợ điện vụt tắt, anh ta đổ sụp xuống nền, thở hổn hển. Một trong hai người đứng sau bước tới cửa sổ, chính là gã to con mang súng trường có nước da sẫm màu, vẻ mặt hầm hầm.



“Mày đừng mong bọn này làm thử nghiệm giùm cho mày”, anh ta gằn giọng một cách giận dữ. “Có giỏi thì ra tay giết bọn tao đi, nên nhớ bọn tao không cô độc đâu – Umbrella sẽ phải sụp đổ, cho dù có mặt bọn tao hay không cũng vậy.”



Reston thở dài:



“Cậu nói đúng một chuyện, đó là các cậu sẽ không còn có mặt trên đời nữa. Những đứa khác cũng vậy… chắc cậu là một trong số những cựu nhân viên S.T.A.R.S.? Các người với những kế hoạch trẻ con chẳng làm nên trò trống gì đâu; chỉ là những con muỗi gây phiền nhiễu thôi. Và cậu sẽ tham dự…”



“Tham dự cái này nè”, anh ta vỗ vào hạ bộ. Mặc dù đã cách một lớp kính, nhưng điệu bộ vẫn rất rõ ràng.



“Thật thô bỉ. Đám trẻ thời nay chẳng biết cái gì là tốt hết…”



“John, sao anh không thử xài lựu đạn?”. Người kia lạnh lùng nói, và Reston lại thở dài.



“Tường ở đây được bọc thép, và cánh cửa này vững chãi hơn cậu tưởng nhiều đấy. Tự làm nổ banh xác thì còn được. Như vậy thì tội quá, nhưng chắc phải làm thôi, nếu không còn đường nào khác.”



Có vẻ họ chẳng biết đáp trả bằng cách nào nữa. Không ai lên tiếng, mặc dù Reston vẫn nghe thấy tiếng thở hổn hển của Cole.



Reston đã thấm mệt sau những nỗ lực gài bẫy bọn họ; đội tiếp viện chắc sẽ sớm gọi hắn ở phòng điều khiển, nên hắn cần sớm quay lại đó.



“Xin thứ lỗi nhé”, hắn nói, “tôi có việc phải làm – đại loại như là thả mấy con vật nuôi vào nhà mới. Dù vậy, cam đoan là tôi sẽ theo dõi buổi trình diễn của các cậu; ráng qua được ít nhất hai vòng nhé, nếu đủ sức.”



Reston rời khỏi cửa sổ, rồi nhấn mã kích hoạt trong bảng điều khiển bên trái. Một ai đó đang gào lên là họ sẽ không thể qua được, rằng anh ta không thể chống lại chúng…



…và Reston nhấn cái nút màu xanh bự dùng để mở cửa vào khu Một, và phun một luồng hơi cay vào phòng từ những lỗ thông trên trần. Hắn quay lại cửa sổ, thích thú chứng kiến những hiệu ứng diễn ra.



Trong vài giây, một màn sương trắng tuôn ra trên cao, bao phủ lấy ba người đàn ông. Reston nghe thấy tiếng la và tiếng ho, rồi một giây sau là tiếng chốt cửa mở, cho thấy họ đã đi vào trong. Rồi có tiếng rít nhỏ của hệ thống thông gió khởi động, quét sạch hơi cay chỉ trong vòng không đầy một phút.



Tuyệt. Hắn phải tán thưởng cái tay thiết kế đã đề xuất chuyện này mới được.



“Phải ghi lại”, Reston nói trống không. Hắn vuốt áo và quay lại phòng điều khiển, rất hứng thú chờ xem đám người kia sẽ ứng phó thế nào, trước những giống loài mới xuất hiện trong gia đình Umbrella.