Resident Evil 4 – Thế Giới Ngầm
Chương 12 :
Ngày đăng: 09:30 18/04/20
Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord
John hướng khẩu súng trường tự động vào mục tiêu và nã luôn một tràng. Đạn găm thẳng vào đầu con Dac và xuyên thủng ra sau, chất lỏng đen kịt bắn tung tóe vào những thân cây mới sơn. Hai con mắt nổ bụp như bong bóng nước.
“Hình như sọ của nó rỗng không…”
-----
Reston chứng kiến tay súng kia chĩa vũ khí vào con Dac thứ hai, một giây sau khi nó vừa hạ cánh. Cho dù không có tiếng, Reston vẫn đếm được anh ta bóp cò ba, bốn phát, nhắm thẳng vào ngực con vật. Cái cổ khẳng khiu của con Dac uốn cong từ sau ra đằng trước, một vũ điệu của cái chết trước khi nó ngã ập xuống nền, máu tuôn trào.
Hắn không thấy thêm con nào bay xuống nữa, nhưng ba gã đàn ông thì đang thoái bộ, lui trở vào rừng. Cole khốn khổ có vẻ còn chưa hoàn hồn, miệng vẫn đang há hốc, mái tóc nâu dính bết mồ hôi trên trán, tứ chi run rẩy.
Cung cấp cho gã đó đầy đủ, và rồi kết quả là chẳng có tín hiệu âm thanh. Mặc dù hắn biết rằng bước chân thì không có gì đáng nghe cả, nhưng thật khó chịu làm sao khi thiếu vắng âm thanh. Giờ thì chỉ có thể đoán biết tiếng súng cũng như tiếng la thôi.
Ba người đã ra khỏi tầm nhìn, lúc này tiến về phía tây. Reston chuyển sang một máy quay gắn trên cây để nhìn toàn cảnh từ bức tường phía bắc. Rõ ràng là Cole đang dẫn đường cho cả bọn tiến tới cửa ra – mặc dù anh ta quên rằng còn một khoảng rừng thưa nữa phía trước. Lũ Dac đã rút lui trong một chốc, hẳn là đang hướng về khoảng đất trống đó. Các tay súng chỉ mới hạ có hai con, nghĩa là còn sáu con nữa đang chờ sẵn bọn họ ở chỗ “bãi cỏ.” Reston đã thả tất cả các mẫu vật trong khu này, ngay sau khi nhận được cuộc gọi của Trung úy Steven Hawkinson, người dẫn đầu đợt chi viện. Gã đã thông báo với Reston, là chỉ có hai đội của Umbrella – gồm chín người, tính luôn gã – hiện đang rà quét khu nhà, và đã phát hiện được phương tiện di chuyển của những kẻ xâm nhập; chắn chắn ba tên đồng bọn vẫn còn trong khu vực này, trừ khi chúng có một phương tiện khác, khả năng này rất khó xuất hiện. Reston đã bảo gã ta, rằng máy quay đặt chỗ lối vào đã bị một tên che lại, và yêu cầu báo cáo tình hình bất cứ khi nào có biến chuyển, sau đó hắn quay lại để chứng kiến tiếp màn trình diễn.
Hắn tự thưởng cho mình một ngụm rượu nữa, trong lúc quan sát ba người đang len lỏi qua những thân cây. John chĩa súng lên trên, người kia thì kiểm tra cẩn thận xung quanh…
“Gã này cần một cái tên. Xem nào, Henry, John, vậy thì Red? Tóc gã có màu đỏ mà.”
Không hoàn toàn vậy, nhưng cũng chấp nhận được, giống như “Dac” đã dùng cho những con Avis. Tất nhiên chẳng liên quan gì tới thằn lằn ngón cánh cả, chữ “Av” vốn là “Aves,” những con chim – chứ thật sự thì bọn Dac giống dơi nhiều hơn. Chẳng qua vì hiện đã có quá nhiều dòng động vật có vú rồi. Theo chính yêu cầu của Jackson, những người phát triển mẫu vật đã thêm vào nhiều nhánh phân loại mới cho dễ quản lý. Giống như đám Spitter, chúng giống rắn hơn dê, nhưng vẫn được đánh nhãn là Ca6, viết tắt của Capra, đơn giản vì chúng có móng guốc chẻ hai…
“…còn những con Dac trông như thằn lằn ngón cánh, ít nhất giống như những khái niệm người ta biết về loài này”. Reston nghĩ thầm, nhìn lên màn hình chỗ lối vào mấy cái lồng. Vẫn còn hai con bên trong với cơ thể rắn chắc, mỏ hẹp, phần xương “chóp” nhô trên đỉnh đầu, đôi cánh gân guốc… trông thật thanh nhã với một cung cách tàn bạo.
Hai con trong “cái hang” khổng lồ sau-màn-ảnh rõ ràng là rất kích thích, chúng lắc lư từ sau ra trước trên đôi cánh xếp gọn, và nhún nhảy cái đầu từ bên này sang bên kia. Reston không biết nhiều về giới hạn sinh học, nhưng hắn biết lũ chim này săn mồi dựa theo chuyển động và đánh hơi, chỉ hai con cũng có thể quật ngã một con ngựa trong vòng không đầy năm phút.
“Có điều là không hiệu quả khi bị bắn.”
Thật sự cũng không có gì khác biệt lắm. Bọn Avis vốn được tạo ra cho thế giới thứ ba, nơi dao rựa phổ biến hơn súng ống. Cái chết của chúng tất nhiên là không hay chút nào, vì các tay phụ trách sẽ thất vọng trước sự tổn thất – nhưng dù sao thì bọn họ vẫn phải kiểm tra lại khả năng chịu đạn của chúng thôi.
“Và nói tới…”
Họ cần chạy ra đằng trước, về phía xe tải, vì vậy David vòng sang trái. Anh quan sát hàng rào tối om, trong lúc Claire và Rebecca bám sát đằng sau, vừa ho vừa chảy nước mắt.
“Hàng rào”, anh nói một cách quyết đoán, rồi quay lại, vòng tay qua eo lưng Rebecca. Họ vấp vào khuôn mặt đẫm máu của một kẻ đang nằm dưới đất, và cố gắng chạy thật nhanh tới hàng rào, Claire ngay sát bên cạnh. Cô ta đang rảo bước nhanh theo họ, khẩu M-16 hướng về phía trước khu nhà.
“Giỏi lắm Claire, chúng ta sẽ làm được thôi, leo qua hàng rào và đánh vòng đến chỗ xe tải, thoát thân về phía sa mạc…”
Họ đã rút ngắn khoảng cách nhanh hơn David nghĩ, hàng rào còn cách mười yard phía sau lằn ranh của toà nhà mà họ đã vào hồi lúc đầu, cũng vì vậy mà anh chọn nó. Những toà nhà khác lệch về phía trước và có khoảng cách quá xa, nên cái đầu tiên là khả thi nhất –
- khi họ đã tới sát bên hàng rào thì có tiếng súng vang lên từ bóng tối đằng sau, từ mặt kia của toà nhà bị bao vây. Ít nhất, người của Umbrella cũng khám phá thấy rằng sự việc đã xoay chiều ngoài ý muốn.
Claire bắn trả lại, tiếng nổ nghe lớn gấp đôi khi hai khẩu súng máy cùng khai hỏa. Tay súng không rõ mặt kia có lẽ đã trúng đạn hoặc đang né tránh, nên chỉ còn nghe thấy tiếng đạn bay ra như mưa từ nòng súng cỡ.223 của Claire.
“Rebecca cần trợ giúp”.
“Claire!Leo lên đi!”, David la lớn, với tay nhận lại khẩu M-16. Claire trao nó cho anh và quay lại, leo lên hàng rào một cách dễ dàng.
“Đi thôi, Rebecca!”, David siết cò súng, nã đạn liên hồi vào trong màn đêm lạnh lẽo, nghe thấy tiếng súng đáp trả phát ra dường như từ mọi hướng một lúc, ba, có lẽ là bốn tay súng…
…và có tiếng kêu sau lưng anh, của Rebecca, đang ở lưng chừng tấm lưới kim loại của hàng rào. Vài giọt máu âm ấm nhễu trên mặt David, và anh ngừng bắn để lao tới đỡ Rebecca, trước khi cô rơi xuống.
“Ăn đạn đi nè!”, Claire gào lên từ bên kia, đồng thời bắn xuyên qua mắt lưới hàng rào, âm thanh đạn chín ly nổ rất lớn, nhưng nhịp tim của David đập còn lớn hơn thế.
Rebecca tái nhợt và đang thở hổn hển, rõ ràng rất đau đớn – nhưng vẫn cố gắng bám chắc vào hàng rào, thậm chí cố leo lên một ít khi David dạng chân ra để đẩy cô lên.
Anh vừa leo vừa đẩy Rebecca qua đỉnh hàng rào, và ngay khi Claire đã với được tới để giúp một tay, David quay lại để bắn trả vào những kẻ tấn công đang nấp trong bóng tối, cơn giận của anh đã át đi những giọt nước mắt cay xè.
“Lũ khốn, …”
Khẩu M-16 hết đạn và anh nhảy xuống, hai người dìu hai bên Rebecca, lúc này đã tựa hẳn vào vai anh. Cả ba chuồn vào trong màn đêm lạnh giá của sa mạc.