Resident Evil 4 – Thế Giới Ngầm

Chương 12 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Dịch giả: meomuntiteo, Spidey, nhoccon, D-GENERATION-X, Caster, :::Password:::, usuyu, Lostsoul, Lioncoeur, zZbapcaiZz, JediDarkLord



“ĐI, ĐI, ĐI!”, David hét lớn và John Andrews đánh tay ga, cua ngoặt chiếc xe tải nhỏ trong tiếng súng nổ vang xuyên qua màn đêm lạnh giá của Maine.



Giây lát sau John mới thoáng thấy hai chiếc xe mui kín màu đen không biển số, chỉ đủ thời gian cho cả đội cầm súng lên. Bất kì kẻ nào bám đuôi họ - Umbrella hay S.T.A.R.S. hay lũ cảnh sát địa phương – không quan trọng, tất thảy đều là người của Umbrella.



“Cắt đuôi đi, John!”, David nói, vẫn trầm tĩnh và bình thản dù cho đạn đang cắm lỗ chỗ sau đuôi xe. Đó là do âm sắc – “anh ta vẫn luôn luôn có cái giọng đó, mà Falworth là cái chỗ quái quỷ nào không biết?”. John có cảm giác mọi thứ rối tung cả lên, những ý nghĩ nhảy nhót loạn xạ; nhiệm vụ khó khăn thế nào anh cũng không ngán, nhưng cái trò đánh lén thì lại khác.



“Rẽ phải qua Falworth, hướng về phía cái dốc – Ơn Chúa, chỉ mười phút nữa là chúng ta sẽ thoát” – Đã lâu lắm rồi John không chiến đấu và chưa bao giờ ở giữa một cuộc rượt đuổi. Anh là một tay lái cừ khôi, nhưng đây lại là một cái xe tải nhỏ.



Đoàng, đoàng, đoàng!



Ai đó ở sau thùng xe đang bắn trả qua cửa sổ mở phía sau. Khẩu 9 li bắn trong một chỗ hẹp như vậy nổ to như tiếng gầm của một vị thần đang nổi giận, đập vào lỗ tai John và càng làm anh khó tập trung hơn.



“Chỉ còn mười phút chết tiệt nữa thôi.”



Chỉ mười phút nữa là đến đường băng, nơi máy bay thuê sẵn đang đậu. Trò đùa tệ thật – hàng bao nhiêu tuần trốn tránh, chờ đợi, không làm gì mạo hiểm, để rồi lại bám đuôi khi đang trên đường rời khỏi “cái vùng nông thôn” chết tiệt. John bám chặt tay lái khi xe lao đến đường số sáu, phương tiện của họ quá nặng để vượt hẳn mấy cái xe nhỏ kia. Ngay cả khi không có năm người và cái đống đạn dược, cái xe tải mini kềnh càng rệu rã này cũng chẳng phải là cỗ máy thần lực. David đã mua chiếc này vì nó khó nhận dạng, không dễ gì bị phát hiện, và bây giờ họ đang phải trả giá – muốn thoát ra khỏi đám người bám đằng sau có lẽ cần phải có kỳ tích. Cơ may duy nhất của họ là chạy đến nơi đông người, rồi trổ tài lắt léo để thoát thân. Thật là nguy hiểm, họ có thể chạy chệch khỏi đường và bị bắn chết.



“Băng đạn!”, Leon la lớn, John liếc nhanh ra sau, thấy tay cảnh sát trẻ đang khom mình cạnh khung cửa kế bên David. Họ đã gỡ hết các ghế ở phía sau dành chỗ để vũ khí, nhưng thế cũng có nghĩa là không có dây lưng an toàn, chỉ cần ngoặt góc quá nhanh thì sẽ bay người luôn...



Đoàng! Đoàng! Hai phát nổ từ phía mấy cái xe khốn kiếp kia, chắc là một khẩu 38. John nhấn ga mạnh hơn và Leon bắn trả lại bằng một khẩu Browning 9 li. Leon Kennedy là tay súng giỏi nhất của họ, chắc David đã bảo anh ta nhắm bắn vào lốp xe–“tay súng giỏi nhất, chỉ sau mình, và làm thế quái nào để thoát ra khỏi Exeter, Maine, vào lúc mười một giờ đêm cuối tuần? Làm gì có chỗ nào đông người”.



Một cô gái quăng cho Leon băng đạn, John chẳng có thời gian để nhìn xem đó là ai trong khi đánh tay lái hướng về phía thị trấn. Bánh xe rít trên mặt nhựa đường đến bốc khói, chiếc “mini” loạng choạng vòng góc qua Falworth, hướng phía đông. Sân bay ở phía tây, nhưng John không nghĩ là có ai đằng sau thùng xe quan tâm lắm đến việc lên máy bay đúng giờ nữa.



“Đầu tiên là phải rũ cái đám lính thuê của Umbrella đi đã. Không biết có đủ chỗ trên máy bay cho cả đám không nữa.”



John thấy ánh xanh đỏ qua kính xe, và thấy ít nhất là một trong những xe nhỏ kia có đèn hiệu trên nóc. Rất có thể chúng là cảnh sát thật, và thế thì sẽ mệt đây. Lưới kiểm soát của Umbrella đã vây khắp nơi – chính vì vậy, mỗi gã cảnh sát trong nước đều nghĩ cái nhóm nhỏ của họ có phần trách nhiệm cho những việc đã xảy ra ở Raccoon. S.T.A.R.S. cũng nằm trong cuộc chơi luôn – vài ông cao cấp đã bị mua chuộc, nhưng các nhân viên ở các chi nhánh hẳn là không biết gì về việc tổ chức của họ đã là con rối của công ty dược phẩm kia – khiến cho việc đấu tranh khó hơn vạn lần. Không ai trong cái đội tạm bợ này muốn bắn vào người vô tội, bị Umbrella lừa gạt không phải là một tội ác, và nếu cái đám xe kia đúng là cảnh sát...



“Không thông báo, không cảnh cáo, không phải cảnh sát!”, Leon kêu, và John thoáng thở phào nhẹ nhõm trước khi anh nhìn thấy một cái cây chắn lù lù trước mặt, bên lề con đường bị chặn có dựng một biển báo làm đường. Anh ngó thấy một mặt người trắng trắng trên nền áo màu cam, tay cầm biển báo đề “Chậm lại,” người đó vứt biển báo và nhảy đi tìm chỗ núp...




Claire mỉm cười, và David bị ấn tượng trước vẻ tươi rói của cô khi nghe nhắc tới Sherry:



“Nó khỏe, đã bình ổn trở lại. Kate không chỉ chăm sóc con bé mà còn rất yêu nó. Nó thích cô ấy.”



David lại gật. Dì của Sherry có vẻ tốt bụng, nhưng hơn thế, cô ta còn có thể bảo vệ Sherry nếu bọn Umbrella có ý định tóm cô bé; Kate Boyd là một luật sư chuyên về tội phạm sắc bén tài giỏi, một trong những người xuất sắc nhất của California. Umbrella tốt hơn hết là nên tránh xa đứa con độc nhất của nhà Birkin.



Thật tiếc là chúng ta lại không có bà dì nào như thế; nếu có thì mọi việc đã dễ hơn nhiều...



Rebecca đã hoàn tất việc sắp xếp kho vũ khí khá ấn tượng của họ. Cô lỉnh ra ngồi cạnh anh, hất một lọn tóc lòa xòa trước trán. Đôi mắt của cô nhìn có vẻ già dặn nhất trên khuôn mặt; mới mười chín, cô đã kịp trải qua hai cuộc đụng độ với Umbrella. Nói đúng ra, cô có nhiều kinh nghiệm hơn tất cả bọn họ từ lúc dính tới công ty dược phẩm đó.



Trong một lúc Rebecca không nói gì, đăm đắm nhìn đường. Cuối cùng cô lên tiếng, giọng trầm xuống, mắt chăm chú nhìn anh dò xét: “Anh có nghĩ là họ còn sống không?”



Anh thấy là mình chẳng cần vẽ ra một viễn cảnh tươi sáng cho Rebecca; hãy còn trẻ, nhưng cô gái này đã có cái tài nhìn xuyên thấu người ta.



“Anh không biết”, anh nói, thận trọng không để những người khác nghe thấy. Claire luôn thiết tha hi vọng gặp lại anh trai. “Anh không chắc nữa. Chúng ta chưa nghe tin tức gì. Hoặc họ lo bị theo dõi, hoặc...”



Rebecca thở dài, không ngạc nhiên cũng chả vui vẻ gì:



“Ừ. Họ không nhắn được cho chúng ta cũng đúng thôi - ở Texas cũng còn đang rối tung lên mà.”



David gật đầu. Texas, Oregon, Montana - những nhánh của S.T.A.R.S. mà vẫn còn các thành viên có thể tin tưởng được đều không có tin tức gì từ cả tháng nay. Tin nhắn cuối cùng là từ Jill; David nhớ đến thuộc lòng. Thật ra, nó cứ ám ảnh anh mãi từ ngày này sang ngày khác.



“An toàn khỏe mạnh ở Áo. Tin tức Barry và Chris thu thập được về Tổng hành dinh Umbrella có vẻ khả quan. Hãy sẵn sàng.”



Sẵn sàng gặp họ, và gọi thêm vài đội ít ỏi mà anh và John đã liên lạc được. Sẵn sàng để tấn công vào trụ sở chính của Umbrella, cội nguồn của tất cả. Sẵn sàng để đấm mạnh vào con quỷ ở ngay tim của nó. Jill cùng Barry và Chris đã đến châu Âu để tìm xem kẻ cầm đầu thực sự của Umbrella đang ẩn mình nơi đâu, bắt đầu từ nước Áo – và đã bặt tin ngay lập tức.



“Tiến lên, các cậu”, John nói to ở trước xe, và David thôi không nhìn gương mặt nghiêm nghị của Rebecca nữa, anh ngó ra ngoài xem họ đã đến sân bay chưa. Chuyện gì xảy ra cho những người bạn của họ, chẳng mấy chốc sẽ được biết ngay thôi.