Resident Evil 5 – Nemesis

Chương 11 : Mở đầu

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Carlos vừa bước ra khỏi buồng tắm thì chuông điện thoại reo vang. Quấn vội chiếc khăn rồi đi ra phòng khách bừa bộn, suýt vấp phải cái thùng sách chưa mở; kể từ khi đến thành phố anh vẫn chưa có thời gian để mua một máy trả lời diện thoại và chỉ vài sĩ quan biết số của anh. Nhất là khi Umbrella đang thanh toán hóa đơn cho anh, đễ lỡ bất kỳ cuộc gọi nào cũng không thể được.



Chụp lấy ống nghe bằng cánh tay ướt đẫm anh cố không lộ vẻ hết hơi.



“Chào?”



“Carlos, Mitch Hirami đây. ”



Trong vô thức, Carlos đứng thẳng dậy, tay vẫn nắm chặt cái khăn: “Vâng, thưa ngài. ”



Hirami là đội trưởng của anh. Carlos chỉ gặp anh ta có hai lần, chưa đủ để biết được anh ta là người thế nào, nhưng anh ta có trình độ-cũng như những người khác trong dội.



Trình độ, nếu không nói là hạng top…Cũng như Carlos, không ai kể nhiều về quá khứ của họ, dù anh biết là Hirami có liên quan đến vụ buôn lậu súng qua miền nam Mỹ vài năm trước khi anh ta bắt đầu làm việc cho Umbrella. Hầu như mọi người anh gặp tại U. B. C. S đều có một hay hai bí mật – đa số là những hoạt động không hoàn toàn hợp pháp.



“Có lệnh khẩn. Chúng ta tập trung mọi người càng nhanh càng tốt. Anh có một tiếng để trình diện, chúng ta khởi hành hai tiếng sau, tức là 1500, rõ chứ?”



“Si-uh, vâng, thưa ngài”. Carlos đã nói rành tiếng Anh trong nhiều năm nhưng anh vẫn đang tập để sử dụng nó trong bất kỳ hoàn cảnh nào. “Có thông tin gì về tình hình hiện nay không?”
…khi một người đàn ông bước ra từ con hẻm đứng trước mặt anh vài mét, một người ăn vận sang trọng với nục cười nở rộng trên môi. Ông ta đứng đó, tay đút trong áo khoác đợi cho Carlos đến gần.



Carlos vẫn cẩn thận giữ vẻ mặt tự nhiên, dò xét người đàn ông thận trọng. Cao, gầy, tóc đen, cặp mắt đích thị của người Caucasian, gần trung tứ tuần – đang mỉm cười như thể ngụ ý ông ta muốn cho anh biết một trò đùa đặc biệt. Carlos chuẩn bị bước qua ông ta, tự nhủ mình là có biết bao kẻ vô công rỗi nghề sống trong những thành phố cỡ trung, một mối nguy hại không tránh khỏi của cuộc sống thành thị.



Có lẽ ông ta muốn cho mình biết người ngoài hành tinh đo điện não của ông ta, hoặc nói nhảm về vài giả thuyết về âm mưu gì đó…



“Carlos Oliveira?”, người đàn ông hỏi, nhưng nó giống một lời khẳng định hơn là câu hỏi.



Carlos ngừng lại, cảm thấy căng thẳng, tay phải tự động đưa tới chỗ anh mang súng – trừ việc hiện giờ anh không mang nó kể từ khi anh qua khỏi biên giới, …



Như thể cảm thấy sự bực dọc ông ta gây nên, người lạ mặt lùi lại, giơ tay lên. Ông ta có vẻ thích thú, nhưng đặc biệt không phải đang đe dọa.



“Ai đang hỏi chứ hả?”, Carlos gắt. “Và làm cách nào ông biết tên tôi?”



“Tôi tên Trent, cậu Oliveira”, ông ta nói, ánh nhìn tối vẫn lấp lánh sự đùa cợt. “Và tôi có vài thông tin cho cậu đây. ”