Resident Evil 5 – Nemesis

Chương 26 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Khi Nicholai thấy Jill bước do dự vào phòng xử lý, hắn liền luồn ra khỏi tầm mắt, qua cửa bảo mật ra hành lang trống, rộng dẫn tới phòng chứa hóa chất. Niềm vui mãnh liệt xâm chiếm hắn, tay đóng nhẹ cửa, cái cảm giác xác minh và tự nhận thức về bản thân đẩy tinh thần hắn lên cao.



Sau khi tìm được đĩa tư liệu của Foster, hắn đã bật laptop lên kết hợp dữ liệu. Đó là lúc hắn nhận được cảnh báo từ tổng hành dinh. Không bất ngờ gì, trong vô số những kết cục có thể xảy ra, nhưng nó đã làm hắn phiền muộn thêm. Phần nào đó trong hắn vẫn muốn kết thúc với Jill và Carlos, vì những gì chúng đã làm với hắn, hắn còn định đi tìm lần cuối trước khi gọi người tới đón. Không có thời gian cho việc đó khi những quả tên lửa đang đến, hắn đang trên đường thực hiện cuộc gọi khi hắn nghe tiếng bước chân.



Ả ở đây, mình đã đoán đúng vẻ ả và giờ ả ở đây!



Hắn hẳn đã đúng, không thì dù định mệnh nào đang bao trùm lấy Raccoon cũng không gửi ả đến đây. Giờ hắn có thể thấy mọi việc diễn ra từ lúc hắn đến Raccoon đã được định đoạt trước. Định mệnh, thử thách hắn, gửi cho hắn những món quà rồi lại rút lại, để xem hắn sẽ làm gì. Tất cả đều trùng khớp, giờ đây, đồng hồ đang nhích dần, hắn phải thoát ra, và ả đã tới đây.



Mình sẽ không thất bại. Mình đã thành công tới giờ, lý do sự đồng hợp này diễn ra. Để mình có thể thiết lập lại quyền điều khiển trước khi trở lại với nền văn minh.



Hắn có thể hỏi ả về Carlos và Mikhail, hắn có thể tra hỏi ả tường tận…và nếu có thời gian, hắn sẽ chế ngự ả theo một cách vui thú hơn. (tên này là pervert), một lời tạm biệt hắn có thể hồi tưởng lại trong những năm sau này.



Nicholai mau chóng di chuyển ra sau cửa, tiếng giày vang vọng suốt hành lang rộng lớn, sẵn sàng khẩu tiểu liên. Hắn đã được cơ hội này, và hắn sẽ làm chính xác những gì hắn mong muốn.



Jill bước vào một căn phòng xử lý, cảnh giác cao độ, cô nhìn quanh không gian được bài trí theo kiểu phòng thí nghiệm Umbrella cổ điển – lạnh lẽo, trắng nhách, tường xi măng, lan can kim loại ngăn cách căn phòng hạng hai theo kiểu hoàn toàn dùng để hoạt động, không có gì sáng hay sặc sỡ.



Nếu không tính máu…Nhiều tia máu khô nhuộm cả phần sàn quanh bàn làm việc chiếm gần hết căn phòng. Có thể không phải là tác phẩm của Nicholai, không giống cái xác cô tìm thấy trong văn phòng có ống hơi bị bể kế bên. Một người đàn ông lùn, tuổi khoảng giữa tam tuần (35, 36 gì đó), bị bắn vào mặt, cơ thể vẫn còn ấm. Cô không nghi ngờ gì Nicholai ở gần đó, và cô thấy mình gần như hi vọng chạm mặt hắn sớm, chỉ có vậy cô mới không phải liếc chừng từng bước đi của mình.



Cô không thấy thứ gì giống tấm card hay radio trong phòng, nên quyết định đi tiếp – cô có để chọn cửa hông ở góc phòng bên trái hay đi xuống. Cửa hông, cô quyết định thế, có khả năng Nicholai đã đi hướng đó; tới lúc này, cô đã đi vào tất cả những phòng có thể trên tầng hai và cô không muốn đánh liều đi xuống để hắn đến sau lưng.



Cô đi tới cửa, suy nghĩ về chuyện gì đã xảy ra với những xác mấy người đã chết trong nhà máy. Cô thấy rất nhiều máu, vết chất lỏng, nhưng chỉ vài cái xác.



Có lẽ họ đã bị tống xuống tầng dưới…, cô nghĩ, kéo cánh cửa bảo mật ra rồi quét mắt từ trái qua phải với khẩu Beretta. Hành lang có chiều dài bằng căn phòng, bức tường phía sau có một nhánh nhỏ hướng sang phải. Hoàn toàn trống. Cô bước vào trong…hoặc là Nicholai đã ra lệnh dọn dẹp tất cả để nhân viên của chúng không trải qua cơn khủng hoảng khi phải bước qua xác đồng nghiệp của họ…



“Đứng yên, con đĩ, ” Nicholai nói từ phía sau, đâm mạnh họng súng vào dưới lưng cô. “Nhưng bỏ vũ khí xuống trước, nếu mày không phiền. ”




Không cách nào biết được nếu có ai nhận được tín hiệu của anh. Umbrella có lẽ đã chặn mọi tín hiệu phát đi, anh chỉ phải thử và…



“Carlos?Anh phải không, hết?”



Jill!



Anh muốn sụp xuống vì mừng khi giọng cô vang vài tai, có lẽ là âm thanh ngọt ngào nhất anh từng nghe.



“Phải!Jill, tôi tìm được trực thăng rồi, chúng ta phải ra khỏi đây ngay lập tức!Cô đang ở đâu, hết?”



“Trong phòng radio, ở nhà máy Umbrella – anh nói gì về vụ phóng tên lửa, hết?”



Cô ấy ở gần quá!Carlos bật cười, Chúng ta ra khỏi đây thôi, mọi chuyện kết thúc rồi! “Liên bang sắp cho nổ tung thành phố trong nửa giờ nữa, lúc bình minh, nhưng không sao đâu, chúng ta đã sẵn sàng bay rồi – cô có thấy cái thang ở giữa phòng không?Hết. ”



“Có, nó – họ định cho nổ tung Raccoon, anh có chắc không?” Giọng cô hoàn toàn bối rối và quên hẳn quy tắc khi dùng radio.



Chúng ta không có thời gian nói chuyện này!



“Jill, tôi chắc chắn. Nghe tôi đây – đi xuống cầu thang và chạy đi, cô sẽ tới chỗ tôi, chẳng có lối nào khác đâu. Đi qua căn phòng xi măng qua cửa ra, tới ngoài, rồi chạy qua cái nhà kho rộng lớn này - ở đó có một loại máy phát điện gì đó, cô sẽ phải chạy qua vài thiết bị. Cửa phía sau sẽ ở khoảng…hướng 11h từ cửa trước, hiểu không?Tôi sẽ ở phía bên kia. Và tốt hơn cô chạy thẳng tới đây đừng có chơi trò thám tử đây. ”



Một khoảng lặng ngắn ngủi, Carlos có thể nghe tiếng cười gượgn khi cô trả lời. “Chơi trò thám tử theo ý anh đi. Tôi lên đường đây, ngừng và hết. ”



Cười hở răng. Carlos khởi động trực thăng cùng lúc bầu trời đêm xanh thăm thẳm bắt đầu nhạt màu, sắp tới bình minh.