Resident Evil 5 – Nemesis

Chương 3 :

Ngày đăng: 09:30 18/04/20


Kế hoạch của Jill là đi theo rìa thành phố đến phía đông nam, nép vào lề đường, đi tắt vào các ngôi nhà càng nhiều càng tốt; đường cái giờ không an toàn, phần lớn bị chặn để ngăn lũ zombie khi mọi việc chưa diễn tiến quá tệ hại. Nếu đi đủ xa về phía nam, cô có thể đi ngang khu đất trồng tới tuyến 71, đi thẳng ra đường cái.



“Tới giờ mọi việc vẫn tốt. Cứ đà này mình sẽ tới tuyến 71 trước khi trời hoàn toàn tối”.



Mất không tới 1 giờ để đi từ vùng ngoại ô tới căn hộ có vẻ bỏ hoang cô đang đứng, hơi run vì bầu không khí ẩm ướt trong hành lang khá tối. Cô ăn mặc để tiện di chuyển hơn là để chống chọi với thời tiết – áo sơmi bó, váy ngắn, giày ống, thêm túi nhỏ đựng đạn. Bộ trang phục ôm sát người cô như lớp da thứ hai, giúp cô di chuyển nhanh chóng. Cô cũng mang theo một áo khoác trắng mặc lúc ra khỏi được thành phố, giờ cô cột quanh hông, thà chku lạnh và để tay thoải mái.



Căn hộ Imperial hơi xuống cấp phía nam khu phố trên Raccoon. Jill vừa khám phá ra từ chuyến đi vừa rồi khi nhiễm T-virus, bọn zombie đi tìm kiếm thức ăn ngay khi có thể, bỏ nhà cửa rồi đi ra đường. Tất nhiên không phải toàn bộ nhưng cũng đủ để việc đi tắt qua những căn nhà an toàn hơn ngoài đường.



Tiếng động. Tiến rên rỉ nhỏ vang lên từ sau cánh cửa căn hộ xa dưới sảnh. Jill lạnh người, súng trên tay, lắng nghe xem nó từ đâu tới, cùng lúc đó cô thấy mùi gas.



“Khốn”, cô cố nhớ lại sơ đồ căn nhà, mùi cay nhớt càng nồng. Quẹo phải chỗ ngã ba phía trước…



…rồi quẹo phải nữa hả? Hay là hành lang ngay chỗ đó? Nghĩ đi nào, mày đã ở đây hai ngày trước mà, Lạy Chúa, hẳn gas rò rỉ nhiều lắm đây…



Thêm một tiếng rên rỉ, lần này cô chắc chắn nó từ căn hộ bên trái. Âm thanh vô hồn, sáo rỗng duy nhất bọn zombie có thể phát ra. Cánh cửa tung ra, Jill gần như nhìn thấy được những làn gas trắng khuấy đặc không khí trong căn phòng.



Cô nắm chặt khẩu Beretta, lùi lại một bước. Cô phải đi ngược lại hướng cô vừa đến, không thể liều lĩnh bắn, cô hoàn toàn không muốn đánh nhau tay đôi với đám zombie; chỉ cần bị cắn một cái là bị nhiễm. Thêm một bước lùi, và…



Kééééét.


Jill gật đầu, tự nhắc mình có thể ông ta đang bị shock. “Càng có lý do để…”



Ông ta lại cắt ngang bằng giọng hảng loạn như thét vang dội không gian. “Nó ngoài kia, có thể đã chết như những người còn lại, tôi còn không vì nó mà ra ngoài đó thì có điên mới nghĩ tới ra ngoài đó vì cô!”



Jill nhét khẩu Beretta vào hông, nhanh chóng đưa cả hai tay lên, giữ nguyên giọng:



“Nè, tôi hiểu. Tôi rất tiếc về con gái ông, nhưng nếu chúng ta ra khỏi thành phố, chúng ta có thể tìm được sự giúp đỡ, quay trở lại đây – có thể cô bé đang trốn đâu đó, cách hay nhất để tìm thấy cô bé là tìm giúp đỡ bên ngòai. ”



Ông ta lùi lại, trong mắt ánh lên cơn giận dữ. Trước kia cô đã thấy, đó là cơn giận người ta tự tạo ra để đánh lừa nỗi sợ hãi, cô biết ông ta sẽ không chịu nghe.



“Nhưng mình phải thử…”



“Tôi biết ông sợ”, cô nhỏ nhẹ. “Tôi cũng vậy. Nhưng tôi…tôi từng là thành viên Special Tactíc and Rescue Squad-đội chiến thuật đặc biệt và giải cứu; chúng tôi đã được huấn luyện cho những nhiệm vụ nguy hiểm, tôi tin chắc tôi có thể giúp chúng ta thoát khỏi đây. Ông sẽ an toàn hơn nếu đi với tôi. ”



Ông ta lùi bước nữa. “Biến đi, đồ, đồ chó cái”, ông gầm lên, quay người chạy, vấp lên vấp xuống. Ông ta chui vào xe móc phía kia nhà kho, vừa thở dốc vừa kéo chân lên. Cô nghe tiếng khóa, theo sau là những tiếng nghèn nghẹt quyết định.



“Đi đi! Để tôi yên!”



Jill nổi giận, cô biết rằng khuyên can ông ta cũng vô dụng. Thở dài, cô bước ngược lên bậc thang, thận trọng tránh chỗ lún đang đe dọa sụp xuống. Đồng hồ lúc này 4:30, cô ngồi xuống, cố nhớ lại sơ đồ khu phố trên của Raccoon. Cô sẽ phải quay vào thành phố tìm hướng khác nếu những con đường khác cũng bị bọn zombie chiếm lĩnh. Cô có 5 băng đạn, 15 viên mỗi băng, vấn đề là cô cần hỏa lực mạnh hơn…có lẽ khẩu shotgun. Không tìm được đạn thì cũng dùng đập bọn zombie được. “Vậy kế tiếp là quán bar Jack”, cô nhủ thầm, liếc nhìn đồng hồ lần nữa, tự hỏi không biết có cách nào cô tới được đó không.