Resident Evil 6 – Mật Mã Veronica
Chương 3 :
Ngày đăng: 09:30 18/04/20
CHO DÙ KINH HOÀNG VÀ NẢN CHÍ trước sự hủy hoại của Rockfort, nhưng Alfred vẫn không khỏi lấy làm thích thú với việc hạ gục những thuộc hạ ít ỏi của mình, trên đường đến phòng điểu khiển chính của khu vực huấn luyện. Hắn không sao tả hết được sự hài lòng khi chứng kiến bọn chúng chết dần chết mòn, còn hai tay thì không ngừng vồ lấy hắn để thỏa mãn cơn đói – đáng đời cái lũ ưa nói xấu sau lưng hắn, luôn gọi hắn là đồ bất bình thường trong khi ngoài mặt thì thề thốt trung thành, giờ thì cho tụi bây biết tay. Có một hệ thống máy quay và thiết bị nghe trộm giăng khắp khu nhà, được lắp đặt bởi chính người cha hoang tưởng của hắn, và một phòng giám sát bí mật trong dinh thự riêng; nhờ vậy mà Alfred biết được những chuyện chẳng hay ho gì, rằng đám nhân viên Umbrella tuy có sợ nhưng chẳng hề kính nể hắn như đã tưởng.
Và bây giờ…
Bây giờ chẳng quan trọng nữa, hắn thầm nghĩ và cười khẩy, đồng thời bước ra khỏi thang máy để nhìn thấy John Barton ở cuối hành lang bên kia, đang lảo đảo tiến về phía hắn với vòng tay giang rộng. Barton là kẻ phụ trách việc huấn luyện lực lượng an ninh ít ỏi của Umbrella, ít nhất là tại khu vực Rockfort này, và là một tên thô lỗ cục mịch, lúc nào cũng vênh váo đi lại với điếu xì gà rẻ tiền trên tay, ra sức vặn vẹo khoe mẽ mấy thớ cơ bắp cuồn cuộn, lúc nào cũng nồng nặc mùi mồ hôi, và luôn luôn cười rộ. Sinh vật tái nhợt và máu me đang đến gần hắn trông không giống lắm, nhưng nhất định là gã đó chứ không ai khác.
“Mày hết có cơ hội cười rồi nhé, Barton.” Alfred lạnh lùng cất tiếng, khẩu súng trường cỡ.22 giương lên, tia sáng đỏ phát ra từ ống ngắm rọi lên con mắt trái của nó. Gã Barton rên rỉ và nhễu nước kia chẳng hề chú ý…
Đùng!
…mặc dù gã chắc phải biết trình độ xạ kích cũng như tài chọn đạn của Alfred. Khẩu.22 này được nạp đạn an toàn, thứ đạn được thiết kế để khuếch tán bề mặt tiếp xúc – gọi là “an toàn” vì nó không hề đi xuyên qua mục tiêu, nên không thể làm ai khác bị thương. Phát súng của Alfred đã tiêu hủy con mắt của Barton, tạo thành một lỗ hổng trên sọ và biến gã thành một cái xác vô hại thực sự. Tấm thân hộ pháp đổ ập xuống nền, máu loang ra thành vũng.
Một số sinh vật đột biến còn lại thì quá yếu ớt, có lẽ phần lớn trong số chúng đã bị cách ly trong các khu vực nghiên cứu, hoặc đã bị giết sạch sẽ - hắn nhất định sẽ khó mà dạo quanh nếu có thêm một ít sinh vật ấy thoát ra ngoài, nhưng cho tới giờ thì những vật chủ virus chưa gây cho hắn một sự đe dọa nào. Alfred đã gặp khá nhiều đàn ông – có cả đàn bà nữa – bị biến thành zombie. Theo kinh nghiệm mà hắn đã trải qua từ thưở nhỏ tới tận lúc trưởng thành, thì đây chính là tác động của T-Virus. Thật ra, chưa bao giờ có nhiều hơn năm hoặc sáu chục tù nhân ở Rockfort một lúc cả; dưới bàn tay của tiến sĩ Stoker cùng các gã nghiên cứu và giải phẫu làm việc trong “bệnh xá,” luôn cần một số lượng nhất định cho hoạt động huấn luyện mục tiêu và thay thế các bộ phận, vì vậy mà không kẻ nào ở khu vực này có thể tồn tại trong nhà thương quá sáu tháng.
Vậy trong sáu tháng tới, bọn ta sẽ ở đâu đây?
Alfred bước qua cái xác to đùng của Barton, tiến tới phòng điều khiển để liên lạc với trụ sở Umbrella. Có nên để Umbrella tái xây dựng lại Rockfort không nhỉ? Liệu hắn có nên chấp thuận không? Hắn và Alexia đã được miễn nhiễm tuyệt đối với virus, bởi lẽ hai lối đi nối liền khu nghiên cứu với nhà riêng của bọn họ được thiết kế để ngăn chặn sự lây lan trong không khí. Nhưng với việc những kẻ địch của Umbrella đã dùng đến những biện pháp bạo lực, không biết hắn có nên mạo hiểm để phòng thí nghiệm xây lên gần nhà mình chăng? Nhà Ashford không biết đến sợ hãi, nhưng khinh suất là chuyện khác.
Alexia sẽ không bao giờ đồng ý đến gần khu nghiên cứu, không phải bây giờ, khi mà cô ấy đã đến rất gần mục tiêu rồi…
Alfred kết thúc lộ trình, nhìn chằm chằm vào dãy thiết bị hình ảnh và âm thanh, vào những màn hình vi tính đen thui đang trố mắt nhìn lại hắn bằng những con mắt to tướng bất động. Hắn nhìn mà chẳng thấy gì cả, bởi một sự trống rỗng kỳ lạ đang tràn ngập trong hắn, làm hắn hết sức bối rối. Alexia đã ở đâu? Mục tiêu gì?
Đi rồi. Cô ấy đi rồi.
Hắn có thể cảm nhận sự thật ấy sâu đến tận xương tủy – nhưng sao cô ấy lại có thể rời bỏ hắn, sao lại nhẫn tâm làm thế, cô ấy có biết rằng hắn coi cô như trái tim của mình, rằng hắn sẽ chết mất nếu không có cô?
Một vật thể kỳ quái, đang gào thét và quờ quạng trong tuyệt vọng. Lạnh, lạnh quá. Kiến chúa trần trụi và bị treo lơ lửng giữa biển, hắn không sao với tới được cô ấy, mà chỉ cảm thấy lớp thủy tinh cứng rắn lạnh ngắt dưới ngón tay…
Alfred thở hổn hển, những hình ảnh ác mộng đó giống y như thật, kinh hoàng đến độ hắn không biết mình đang ở đâu, đang làm gì nữa. Hắn cảm thấy tay mình đang siết càng lúc càng chặt quanh một thứ gì đó, bắp thịt hằn lên…
…rồi có tiếng rẹt rẹt phát ra từ bàn điều khiển đằng trước, nghe rất lớn và khô khốc. Alfred nhận ra có người đang nói.
“…làm ơn, có ai nghe tôi nói không – đây là Tiến sĩ Mario Tica ở khoa thí nghiệm tầng hai,” giọng nói tràn ngập nỗi khiếp đảm. “Tôi đang bị kẹt, mấy cái bể chứa đã bị rút cạn hết, chúng đang bước ra... làm ơn cứu tôi với, tôi chưa bị nhiễm, thề có Chúa, làm ơn giúp tôi ra…”
Tiến sĩ Tica, bị kẹt trong phòng có mấy cái bể nuôi phôi. Tica, kẻ đã gởi những bản báo cáo bí mật đến Umbrella về tiến độ của hắn trong dự án Albinoid, với nội dung khác với cái hắn trình bày cho Alfred xem. Alexia đã có ý là nên giao Tica cho Tiến sĩ Stoker từ vài tháng trước… không biết bây giờ cô ấy có thích thú khi nghe tiếng van nài của Tica không?
Alfred với tay lên tắt cái loa đang phát ra tiếng của Tica, bất chợt cảm thấy thư thái hơn đôi chút. Alexia đã căn dặn hắn không biết bao nhiêu lần về những thời điểm kỳ quặc này – cô nhấn mạnh rằng đó chỉ là sự căng thẳng, rằng hắn không nên nghiêm trọng hóa vấn đề, rằng cô sẽ không bao giờ tự ý bỏ rơi hắn. Cô yêu mến hắn rất nhiều.
Sau những suy nghĩ về Alexia, về tất cả những rắc rối và khổ sở mà cái căn cứ vô dụng của Umbrella đem đến cho họ, Alfred quyết định không thực hiện cuộc gọi nữa. Giờ này thì trụ sở chính chắc chắn đã biết về cuộc tập kích, không cần phải gọi bọn nó… hơn nữa, cái lũ ấy không đủ tư cách để nghe hắn mô tả tình hình hiện tại, cũng như về những mối nguy cơ phải đương đầu. Hắn không phải nhân viên của bọn đó, không phải là một tên đầy tớ đi làm báo cáo cho cấp trên. Nhà Ashford đã tạo ra Umbrella; và bọn chúng mới là kẻ phải báo cáo cho hắn.
Cô vừa giải thích vừa di chuyển ngón tay trên bàn phím. “…bọn tôi xài chung một hộp thư… nó đây, thấy không? ‘Liên lạc ngay lập tức, tất cả đều ở đây.’ Anh ấy gửi nó ngay buổi tối tôi bị bắt.”
Steve nhún vai, chẳng mấy quan tâm đến những người bạn của Claire. “Sao không lui lại hồ sơ trước, coi thử coi kinh độ và vĩ độ của cái bãi đá này là bao nhiêu,” cậu vừa nói vừa cười khẩy. “Sao cô không báo cho anh cô biết phương hướng luôn, để anh ta tới đây tiếp viện?”
Cậu ngỡ sẽ nhận được một cái nhìn cáu kỉnh, nào ngờ Claire chỉ gật đầu với vẻ thành thật. “Ý kiến hay đấy. Tôi sẽ nói là có một vụ rò rỉ ở tọa độ này. Họ sẽ hiểu ý.”
Cô ta đẹp ra phết, nhưng mà cũng ngốc ra phết. “Chỉ là trò đùa thôi,” cậu lắc đầu nói. Họ đang ở một nơi không biết là ở đâu kia mà.
Cô nhìn anh chàng chằm chằm. “Vui quá hả. Để tôi nói lại với Chris chừng nào gặp anh ấy.”
Một cơn phẫn nộ thình lình dâng lên khắp người Steve, một mớ bòng bong của sự tức tối xen lẫn tuyệt vọng, cùng hàng loạt những cảm xúc mà cậu không sao hiểu nổi. Cậu chỉ hiểu một điều là cô nàng Claire này thật sai lầm; ngu ngốc, ngờ nghệch, và sai lầm.
“Cô đùa hay sao? Với tình cảnh hiện tại, cô nghĩ anh ta sẽ xuất hiện thật sao? Nhìn vào tọa độ kia kìa!”
Ngôn từ vọt ra chứa đầy sự cay cú và bất cần, với âm lượng lớn ngoài mong đợi, nhưng cậu cóc cần quan tâm. “Đừng có ngu ngốc như vậy – tin tôi đi, cô không thể phụ thuộc người khác như vậy, rồi cô sẽ chỉ tự làm hại mình thôi, cô sẽ không trách được ai khác ngoài chính bản thân mình vì điều đó.”
Claire nhìn Steve như thể cậu ta mất trí vậy, và cơn thịnh nộ của cậu biến thành cảm giác hổ thẹn, vì đã cư xử lập dị ngoài ý muốn. Cậu cảm thấy nước mắt đang chực trào ra vì bị mất mặt, và cậu không thể để mình khóc như con nít trước mặt cô ta được, tuyệt đối không. Trước khi cô kịp nói gì, cậu đã quay người bỏ chạy, cực kỳ bẽ mặt.
“Steve, chờ đã!”
Steve đẩy mạnh cánh cửa đằng sau và chạy thẳng một mạch, chỉ muốn thoát ra ngoài và đi thật xa, mặc xác bản đồ, mình có chìa khóa rồi, mình sẽ làm gì đó, sẽ giết bất cứ thứ gì cản đường…
Steve đi dọc theo hành lang dài, qua một cửa kim loại và ra bên ngoài, vũ khí hờm sẵn, cảm thấy hơi thất vọng khi chạy qua chỗ cái lồng nhốt, đôi lần trượt chân vì vũng nước và mấy cái thây cháy âm ỉ - không còn gì để bắn nữa, không còn ai để trút giận, để giúp cậu ta xoa dịu những cảm xúc lẫn lộn lúc này.
Cậu đẩy cánh cửa dẫn ra mặt sau nhà nghỉ, và bắt đầu lần mò quanh tòa nhà dài xọc, mồ hôi túa ra, tim đập thình thịch, tóc dính bết vào da đầu bất chấp không khí lạnh lẽo – cậu đã bị cơn điên rồ của mình lấn át, đã chạy bất kể phương hướng, và đã không thấy hay nghe gì cả đến khi quá muộn.
Wham. Thứ gì đó tông vào cậu từ sau lưng, hất cậu té sấp. Steve lật mình lại ngay lập tức, cảm giác một nỗi kinh hoàng không sao tả xiết – và thấy hai con chó canh ngục, một con đang vòng lại sau khi nhảy xổ vào cậu, con kia gầm gừ trong cổ họng và đang từ từ tiến tới.
Chúa ơi, tụi nó…
Chúng đã từng là giống chó dữ, nhưng giờ thì hết rồi; chúng đã bị lây nhiễm, cậu có thể thấy điều đó qua con mắt đỏ lờ đờ và cái miệng nhễu nước, qua những thớ cơ kỳ quặc uốn cong thành búi dưới lớp da nhầy nhụa. Lần đầu tiên kể từ sau cuộc tập kích, sự điên loạn không giới hạn của Umbrella – bao gồm những thí nghiệm tối mật, vẻ ngoài lố bịch và thói thù dai – thật sự làm cậu ta bị sốc. Steve vốn thích chó, thậm chí còn thích hơn người nữa, nên những gì xảy đến cho những con vật khốn khổ này thật là không công bằng.
Không công bằng, không phải ở đây, không phải lúc này. Mình không đáng bị như vậy, mình đâu có làm gì sai…
Steve thậm chí không nhận thấy rằng lòng trắc ẩn của mình đã chuyển đối tượng, rằng cậu ta đang thú nhận với chính mình về tình cảnh tồi tệ hiện tại, rằng mình đang ở thế bí; cậu không còn thời gian để chọn lựa nữa. Không đầy một giây sau khi trở mình, những con chó đã chuẩn bị tấn công.
Mọi chuyện chấm dứt sau đó một giây, thời gian đủ để bóp cò, rồi định hướng và bóp cò lần nữa. Cả hai con thú đổ vật xuống, một con bị bắn trúng đầu, con kia hứng đạn vào ngực. Con thứ hai tru lên một tiếng, không biết là đau đớn, sợ sệt, hay kinh ngạc, trước khi ngã xuống bùn. Nỗi căm hờn của Steve với Umbrella gia tăng gấp bội theo âm thanh đó, trí óc cậu không ngừng lặp lại rằng điều đó thật không công bằng, khi lồm cồm đứng dậy và lảo đảo chạy tiếp. Cậu có chìa khóa mở cổng nhà giam, cậu sẽ không còn là tù nhân của chúng nữa.
Giờ là lúc đòi nợ đây, cậu quả quyết trong lòng, thình lình hy vọng và cầu nguyện rằng mình sẽ đụng độ với một tên nào đó, một thằng khốn Umbrella chịu trách nhiệm về những chuyện này. Không chừng cậu sẽ thấy dễ chịu hơn nếu nghe thấy hắn van vỉ để được chết cho yên thân.