Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi
Chương 1 :
Ngày đăng: 19:46 18/04/20
Note: Chương 1 có khá nhiều bad language *đã được censored* bạn đọc tự hiểu ^^
Tìm gần nửa tháng mới tìm được một chỗ vừa ý tại bên kia thành phố, ký tên trên bản hợp đồng thuê nhà xong, Thẩm Nam rốt cục cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi như vừa được giải thoát khỏi thứ gì ấy vẫn đè nặng trên vai.
Kỳ thật cậu vẫn cảm thấy mình quá sức là bốc đồng. Từ khi quyết định chia tay đến giờ, cậu vẫn luôn cảm thấy chột dạ bất an vô cớ. Đến giờ thì, cái cảm giác lưỡng lự không thể quyết định nổi bám theo cậu suốt nửa tháng trời giống như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, xèo xèo vài tiếng rồi hóa thành một làn khói mỏng, biến mất không dấu vết.
Buổi tối hôm ấy, Thẩm Nam ngủ rất say. Ngay cả lúc nửa đêm Giang An trở về, bật đèn đi tắm rồi vác cái thân lành lạnh hơi nước chui vào chăn ôm cậu cũng chẳng làm cậu tỉnh nổi.
Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh dậy, Thẩm Nam cũng không hỏi Giang An tối qua mấy giờ về, nhanh nhanh chóng chóng làm vệ sinh cá nhân, rồi quay sang nhìn Giang An vẫn còn đang mơ mơ màng màng đứng đánh răng nói: “Hôm nay tan tầm có việc gì không? Về sớm chút, em có việc muốn nói với anh.” Thấy hắn gật đầu xong, cậu đi làm luôn.
Kỳ thật, Giang An và Thẩm Nam làm cùng công ty, một là giám đốc, một là nhà thiết kế, nhưng nếu hai người cùng đi làm thì cậu cũng phải chờ ít nhất nửa tiếng nữa, còn phải nhìn hắn vừa quanh đi quẩn lại vừa lảm nhảm trách móc cậu vứt đồ lung tung đồng thời còn phải giấu giếm không cho cậu biết mình đang tìm cái gì – mặc dù đến giờ, Thẩm Nam vẫn cảm thấy, hắn như thế dễ thương chết được.
Sáng, cuối cùng cũng chỉnh sửa xong danh sách khách hàng và một số tài liệu khác cần thiết trong công việc, để lên mặt bàn; chuyển tất cả các tư liệu cá nhân sang ổ cứng di động rồi xóa sạch hết mọi thông tin của minh trong máy tính, password cũng đổi thành password chung của công ty. Mấy đồ dùng cá nhân quan trọng trong phòng làm việc đều đã mang đi hết, không còn gì đặc biệt phải vứt bỏ. Chỉ trong vòng hơn hai tiếng đồng hồ, tất cả đều rất nhẹ nhàng. Từ khi quyết định chia tay, Thẩm Nam không nhận thêm một việc mới nào cả, đối với mấy khách hàng chỉ đích danh yêu cầu cậu, Thẩm Nam cũng lấy lý do gần đây tình trạng của mình không được tốt khéo léo từ chối, cho nên cũng bớt được đi không ít chuyện. Cuối cùng, cậu để đơn từ chức đã viết sẵn từ đời nào đặt trên bàn phím máy tính, vặn mình, cả người thư giãn.
Chiều, xin nghỉ làm về nhà dọn dẹp đồ đạc. Cái nào cần, dễ mang thì mang đi; cái nào không cần hay vướng víu thì vứt luôn; đồ của Giang An với đồ chung của hai người đều để lại. Xóa sạch mọi tư liệu cá nhân trong máy tính ở nhà, hệt như với cái máy ở công ty. Dọn dẹp xong rồi, phân loại, cho vào túi, gọi chuyển phát nhanh mang đến nhà mới, kèm thêm cả cái laptop nữa, phí tổng cộng chưa đến ba trăm tệ. Gửi xong nhìn giờ, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan tầm, viết cái mess gửi cho Giang An nhắc hắn nhớ về sớm.
Phòng ngủ, phòng đọc, phòng bếp, phòng tắm, phòng khách, đi xem xét hết một lượt lần cuối, Thẩm Nam cười mỉa mai: thiếu một người cũng chẳng khác gì.
Năm rưỡi tan tầm, từ công ty đi bộ về nhà mất khoảng nửa tiếng.
Bảy giờ, Thẩm Nam đi nấu mì, thêm một quả trứng ốp la lòng đào.
Bảy rưỡi, rửa bát.
Tám giờ, trời tối mịt, cửa sổ không đóng, ánh đèn nê-ôn và đèn đường xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Thẩm Nam dựa vào salon nheo mắt nhìn đám vệt sáng đủ mọi màu sắc nhảy múa trên tường và trần nhà.
Chín giờ, Thẩm Nam rút điện thoại ra chơi game mới phát hiện pin còn có hai vạch, nghĩ lại thôi vậy, rúc đầu vào salon nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mười giờ, Thẩm Nam ngáp ngắn ngáp dài, dụi dụi mắt, trong đầu nghĩ chẳng có việc gì làm thật khiến người ta dễ buồn ngủ chết đi được.
Mười một giờ, Thẩm Nam đầu dựa vào tay vịn ghế salon, tay ôm gối ôm, ngủ gà ngủ gật.
Thẩm Nam rất có kiên nhẫn, không vội, cũng chẳng giận, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
Đây là lần cuối tôi chờ anh.
“Chẳng lẽ anh định chơi đến khi nào tôi phát hiện ra thì thôi? Tôi hỏi thì anh sẽ thành thật nhận lỗi kể tuốt tuồn tuột? Không hỏi thì anh cứ việc yên tâm chơi tiếp? Xin lỗi nhé, khiến anh thất vọng rồi!”.
Giang An nhìn cậu, môi mím chặt lại, cái chỗ bị ăn hai quả đấm liên tiếp trên mặt giờ đã sưng vù lên, đỏ bừng, bóng loáng.
“Chìa khóa đấy, bao gồm chìa khóa nhà, chìa khóa phòng đọc sách và công ty. Đơn từ chức để trên bàn trong phòng làm việc. Tài liệu công việc đều ở trong máy tính cả. Lúc anh mở công ty, tôi còn giữ khoảng 40% cổ phần trong đó, coi như là phí chia tay đi, bồi thường bốn năm chúng ta sống chung với nhau.”
“Thẩm Nam! Tao không phải là một con ả nào đó!”.
“Tôi cũng không phải.”
Nghĩ đi nghĩ lại, những gì cần nói đều đã nói rồi, chấm dứt thì cũng chấm dứt xong. Sợ Giang An lại làm loạn lên, Thẩm Nam dứt khoát xoay người mở cửa ra khỏi nhà.
“Thẩm Nam!”. Giọng Giang An không lớn, nhưng nghẹn ứ lại: “Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
Cửa sập ‘rầm’ một phát, cả hành lang tối om.
Lần mò trong bóng tối đi xuống hai tầng lầu, xác định không có người đuổi theo, Thẩm Nam lúc này mới an tâm. Đặt tay lên ngực mới phát hiện mình vẫn còn ôm gối ôm theo liền tiện tay quăng nó ra đằng sau, Thẩm Nam một tay chống nạnh, một tay giơ lên trời, hít một hơi thật sâu:
“Phải có ánh sáng!!”
Mớ đèn điều khiển bằng giọng nói của cả tầng lầu bật sáng chói lóa.
Thẩm Nam lết đến thang máy đi xuống lầu, ra ngoài vẫy taxi, trên đường cứ cười ngơ ngẩn.
Tài xế thấy cậu biểu hiện kỳ quái liền hỏi cậu cười gì. Cậu bảo vừa gặp cướp, vứt ví cho nó còn mình co giò chạy mất.
Tài xế bảo người không bị sao là tốt rồi, nhưng thế thì cười cái gì. Cậu bảo vì thực ra toàn bộ tiền đều để trong túi cả. Hì hì…
Tài xế vừa cười vừa nguýt cậu.
PS: Đôi này thật không đỡ nổi T’T …