Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi

Chương 3 :

Ngày đăng: 19:46 18/04/20


Phòng làm việc của Mạc Bắc hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Thẩm Nam.



Này đâu phải là ‘phòng làm việc’, phải gọi là ‘khu làm việc’ mới đúng. Một nhà hai phòng ngủ một phòng khách. Một phòng ngủ để ngủ, một thành nơi cắt may, phòng khách thành nơi để đồ – thành phẩm, súc gỗ, kiện vải, đồ nhựa, miếng xốp, đủ mọi thể loại thiết bị điện, cầm tay, ngoài ra còn rất nhiều những thứ kỳ quái gì đó chiếm đầy cả không gian phòng.



Trước khi mở cửa, Mạc Bắc bảo trong nhà lộn xộn lắm, Thẩm Nam còn tưởng y nói khách sáo thế.



Sau khi mở cửa, Thẩm Nam cảm thấy thằng cha này nói vậy vẫn còn khiêm tốn chán…



Mạc Bắc muốn mời cậu vào nhà, nhưng vừa nhìn sắc mặt cậu đã lập tức sửa lại: “Xin lỗi, để tôi dọn, anh chờ chút.”  >﹏<|||



Mặt Thẩm Nam cũng chẳng sa sầm được bao lâu, vì Mạc Bắc làm rất nhanh gọn.



Cái nào lớn thì đẩy sang một bên cho dựa vào tường, cái nào nhỏ thì phân loại vứt vào mấy cái cái rương chứa to oành nằm ở góc tường,  chồng chất được thì cứ chồng chất hết lên, treo được thì treo lên. Mạc Bắc đi một vòng quanh nhà, bãi chiến trường cơ bản đã được dọn dẹp xong.



Quét nhà rửa tay xong, mở tủ phòng khách, lấy một cuộn thảm lớn được gấp gọn trải ra, mở nắp bơm hơi hóa thành một bộ ghế salon nho nhỏ.



“Mời vào, anh uống nước không?”.



Tất cả hết chưa đầy hai mươi phút.



Gọi là phòng làm việc, thực ra chỉ là một phòng may mặc nho nhỏ của một người.



Cách đây hai dãy phố, có một nhà hợp tác mở một cửa hàng quần áo tây, chuyên làm mấy bộ váy áo bồng xòe đầy ren với nơ bướm và các bộ trang phục phụ nữ cố định khác. Mạc Bắc chỉ phụ trách việc thiết kế và làm đồ mẫu, còn việc may vá hàng loạt đã có thợ may xử lý.



Sau mới là phòng làm việc trên danh nghĩa cá nhân. Y phục, trang sức, đạo cụ đi kèm cái gì cũng làm. Nói đơn giản một chút, chính là khách hàng đưa bản mẫu, hơn nửa là một nhân vật nào đó trong truyện tranh, sau đó dựa theo hình làm các thứ đó ra là xong. Xem qua mấy thành phẩm, Thẩm Nam có thể giải thích tại sao Ly Ly lại gọi y là ‘Thần’. Chỉ dựa vào một bức tranh hư ảo hay thậm chí là một bức vẽ tiện tay nguệch ngoạc vài nét mà có thể làm ra sản phẩm gần như giống hoàn toàn, xét về mặt nào đó thì quả thật chỉ có thần mới làm nổi, thật khiến người khác phải tấm tắc không thôi.



Theo lời Mạc Bắc thì, tiền công  chỗ cửa hàng quần áo về cơ bản có thể trang trải hết mọi phí tổn sinh hoạt. Mấy cái đơn đặt hàng của phòng làm việc mới là hứng thú của y.



Thẩm Nam phát hiện, mỗi khi Mạc bắc khoe tác phẩm của mình, vẻ mặt của y thay vì nói là đắc ý, nên gọi là kiêu ngạo thì đúng hơn – chính là cảm giác ‘ngẩng mặt lên trời hận đời vô đối’, đấy, cằm vênh 45 độ hướng lên trời, cứ thế, tốt! So với bộ dạng ấm áp hơi ngượng ngùng lúc nãy đúng là khác nhau một trời một vực.



Hình như Otaku cũng thi thú ra phết.



Dù sao thì cũng đang rỗi rãi, tìm việc giết thời gian cũng không tồi.



Hơn nữa, phòng làm việc này lại nằm cùng tòa nhà với nhà mình…



Với loại phòng làm việc này, lúc đầu Thẩm Nam chẳng tìm được việc  gì mình có thể làm cả.



Máy may, máy vắt, máy thêu, cưa điện, khoan điện, máy mài điện, cái gì Mạc Bắc cũng có thể dùng tốt. Nhưng cả phòng làm việc này, thứ Thẩm Nam có thể dùng được cũng chỉ có dao và giấy nhám. Đương nhiên còn có cả cái máy vi tính hình như chạy suốt ngày đêm không thèm tắt kia nữa. Nhưng mà Thẩm Nam nghĩ, đó là đồ cá nhân, không được đụng vào.



Việc duy nhất Thẩm Nam có thể giúp được là cắt những thứ khá mỏng như tấm nhựa hay đệm xốp gì đó. Dao dùng là dao phẫu thuật, dao số 11, đầu dao giống dao kỹ thuật trước kia Thẩm Nam dùng để làm mô hình, chếch lên một góc 30 độ, dùng cũng thuận tay. Dao phẫu thuật cán hẹp lại mỏng, chỗ tỳ nhỏ. Mạc Bắc sợ ngón tay cậu sưng bọng nước, nên đã quấn quanh cán một lớp băng vải khá dầy, lại còn dặn đi dặn lại dao phẫu thuật vừa sắc lại vừa dễ cắt vào thịt hơn dao kỹ thuật, nên cẩn thận đừng để đứt tay v.v…
(Bốn)



“Mà phải rồi, Thẩm Nam, anh sống ở đâu? Ngày nào cũng đến đây liệu có tiện không?”.



“Nhà tôi ngay dưới lầu.”



“……”



(Năm)



“Thẩm Nam, anh mấy tuổi rồi?”



“28.”



“……” =口=!



“?”



“Em cứ tưởng rẳng anh cũng chỉ xấp xỉ bằng em thôi…”



“Thế cậu bao nhiêu?”



“Mới 23.”



“……”







(Sáu)



Mạc Bắc phát hiện, hóa ra Thẩm Nam cũng biết nấu cơm! =口=!



Thẩm Nam phát hiện, hóa ra Mạc Bắc còn nấu cơm ngon hơn mình……







(1): Hikikomori (ひきこもり or 引き籠もり Hikikomori, là hiện tượng những người tự giam mình trong căn phòng đơn lẻ và từ chối tham gia vào đời sống xã hội và gia đình trong thời gian dài hơn sáu tháng, chỉ liên hệ duy nhất với người thân trong gia đình.



Chi tiết hơn xin xem ở đây http://vi.wikipedia.org/wiki/Hikikomori hoặc http://en.wikipedia.org/wiki/Hikikomori