Rổ Rá Cạp Được Thì Cạp Đi
Chương 5 :
Ngày đăng: 19:46 18/04/20
Tục ngữ có câu: vui quá hóa buồn, chết vì an nhàn.
Ăn tối xong, đang rửa bát, một bản nhạc đột ngột vang lên, tiết tấu dồn dập, nghe rất khí phách, hào hùng, làm Thẩm Nam giật bắn mình, run tay suýt nữa rơi vỡ đĩa.
Mạc Bắc lần theo tiếng nhạc đi đến chỗ một cái rương nằm trong góc phòng khách, rầm rầm chát chát lôi ra một cái di động.
“Alo, Tiểu Thảo à?”
“Biết rồi, anh tránh đi, tìm anh Trần, em xuống ngay đây.”
Cúp điện thoại, Mạc Bắc vội vàng xỏ giầy chuẩn bị ra ngoài.
Hỏi y chuyện gì thế, y chỉ bảo cậu cứ chờ ở nhà. Thẩm Nam linh cảm thấy có chuyện gì, cầm áo khoác định đi theo, ra đến cửa lại bị y ngăn lại, không cho đi.
Mạc Bắc nhíu mày, gãi gãi đầu, cuối cùng nói toẹt ra: “Người đó tìm đến chỗ Tiểu Thảo. Tốt nhất anh đừng ra ngoài.”
Tiểu Thảo, Lê Ly Ly.
Thẩm Nam loạng choạng, bám lấy Mạc Bắc, tay hơi run nhưng giọng rất bình tĩnh:
“Thế thì anh càng phải đi. Đây là chuyện của anh.”
Mạc Bắc cắn cắn môi, thở dài, cuối cùng vẫn dẫn cậu theo cùng.
Cả quãng đường, Thẩm Nam cứ ngơ ngơ ngác ngác, tim đập như trống trận, đầu trống trơn chẳng nghĩ được gì cả, người cứ lâng lâng như trên mây. Nếu Mạc Bắc không cầm tay cậu dắt đi thì chẳng biết đã bay đến đâu rồi.
Giang An không đến một mình mà mang theo cả bốn năm tên côn đồ. Cả Bar HEY vắng tanh, chỉ có mấy người nhàn rỗi đứng vây ở bên ngoài xem kịch.
Vừa vào đã thấy Giang An đang túm áo Ly Ly quát tháo ở gần quầy bar. Anh Trần – ông chủ quán bar trừng mắt đứng bên cạnh. Mấy tên côn đồ không ngờ chỉ đứng nhìn không dám lại gần gã.
Mạc Bắc buông Thẩm Nam, xông vào, hất tay Giang An ra, kéo Ly Ly ra đằng sau y.
Giang An gầy hơn trước, hai mắt đỏ quạch, khuôn mặt điển trai bị vặn vẹo nhìn cũng hơi dữ tợn.
“Mày là thằng nào? Xéo ngay! Tao đang tìm người!”
“Tìm ai?”.
Thẩm Nam khoanh tay, tựa vào quầy bar, cười khẩy.
“Thẩm Nam…”. Cơn giận của Giang An bỗng bay đâu mất, hắn chuyển giọng, ngọt như kẹo: “Thẩm Nam, anh tìm em khắp nơi. Về với anh đi!”.
“Giang An, chúng ta chia tay rồi. Đừng làm loạn lên nữa. Khó coi lắm!”.
“Thẩm Nam! Em không thể tha thứ cho anh một lần sao? Chỉ cần lần này thôi!”.
Ly Ly ỷ có người che chở, trốn đằng sau Mạc Bắc, không nhịn được xen vào: “Một lần hơn ba mươi đứa…”.
Giang An trừng mắt nhìn cậu: “Mày câm m* cái miệng đi! Thằng đ…”. Nói còn chưa hết câu, người đã bay ra ngoài, va phải cái bàn con, rầm rầm chát chát làm đổ luôn cả mấy cái ghế.
Mạc Bắc đứng sừng sững ở đó, tách hai bên ra, liếc nhìn Giang An khinh bỉ, mở miệng:
“Thằng ch* nào vậy, nói chuyện thiếu não thế?”.
Trán y cũng bị cái ghế đập trúng, xước một mảng, hơi sưng lên. Thẩm Nam lấy băng cá nhân dán lên, tiện phát hiện, chân mày bên phải của y cũng có một vết thương, đã được khâu lại, mí mắt bên trái cũng có một vết sẹo nhỏ.
Thẩm Nam chau mày hỏi, sao trên người cậu lắm vết sẹo thế.
Mạc Bắc khẽ rụt cổ lại nói, thể chất người em dễ bị sẹo lắm.
Rồi hai người ngồi ngẩn tò te trên giường.
Hai người cứ ngồi như thế cho đến lúc mùi dầu hoa hồng gần bay hết, Mạc Bắc bỗng hừ giọng.
Thẩm Nam liếc mắt nhìn y.
“Thật ra thì… em vẫn chưa dùng sức…”. Mạc Bắc cúi đầu, câu cú cứ mơ mơ hồ hồ kiểu gì.
Thẩm Nam không nói gì.
“… dùng lực không lớn đâu…” >﹏<||||
“Chỉ là… vai hắn bị trật một chút…” ╯﹏╰b
Vẫn không ừ hử gì cả.
“… Sai khớp thôi…” (╯△╰)|||
Thẩm Nam nhìn y.
“… còn có thể bị… bong gân…” (ㄒoㄒ)
“……”
“Xin lỗi… em sai rồi…” Ọ A Ọ
Thẩm Nam bỗng có cảm giác mình như… quả bong bóng xì hơi. Sao Ly Ly và Mạc Bắc đều bứt rứt vì chuyện này thế nhỉ? Cái chuyện cỏn con như thế rốt cục có điểm gì đáng giá để cậu ta phải áy náy chứ?
Nghĩ đến đó, Thẩm Nam lại cảm thấy chẳng có tí sức lực nào cả – chính mình còn đang so đo cái chuyện trời ơi đất hỡi gì đó mà còn nói người ta…
“Lần sau gặp hắn, cứ việc tặng cho hắn mấy cú vào mặt thay lời chào hỏi đi!”.
Thẩm Nam rất muốn biết ‘khách quen’ theo lời anh Trần là có ý gì, muốn biết hai năm trước, Mạc Bắc làm cái gì, muốn biết, vô số vết thương vết sẹo trên người y từ đâu mà có. Kể cả chuyện sao y lại có được cái vóc dáng ‘chuẩn’ đến như vậy – người khác có tập gym hùng hục cũng chẳng tập được, còn có… sao y lại thành thạo kỹ năng cấp cứu băng bó cho chính bản thân mình như thế…
Bất quá, Thẩm Nam không định hỏi làm gì, vì Mạc Bắc cũng chưa bao giờ bới móc chuyện của cậu.
Không biết thì không biết, cậu ta nói cái gì thì mình biết cái đó thôi.
Dù sao cũng biết cậu ta là một thằng Otaku.
Cho dù giống thần đi nữa cũng vẫn là một thằng Otaku.
—
PS: Vâng, hoan hô bạn “thần” Otaku kiêm trùm-lưu-manh vô cùng “ngây thơ” khi cần và “lưu manh” khi cần thiết … :-“