Rồi Cũng Khép Những Tháng Ngày Đơn Độc

Chương 1 :

Ngày đăng: 15:42 19/04/20


Boston, Massachusetts



Tháng Hai năm 1816



“Cha đuổi con đi à?”



Đôi mắt tím biếc của Emma Dunster đầy vẻ kinh ngạc và thất vọng.



“Đừng thảm thế,” cha cô đáp. “Tất nhiên cha không đuổi con rồi. Con chỉ đến London sống một năm với các em họ con thôi.”



“Nhưng con đến London rồi. Hai lần cơ.”



“ Phải. Thì bây giờ con đã lớn hơn rồi.” Ông hắng giọng vài lần và thả lỏng người.



“Nhưng...”



“Cha không hiểu việc này thì có gì khó khăn nhỉ. Henry và Caroline yêu mến con như ruột thịt, và chính con cũng kể với cha là con quý Belle và Ned hơn bất kỳ người bạn nào của con ở Boston.”



“Nhưng họ vừa mới đến thăm chúng ta hai tháng. Chứ có phải gần đây con không gặp họ đâu.”



Ông John khoát tay. “Mai con sẽ phải cùng họ lên tàu quay lại Anh, thế thôi. Đến London đi Emma. Đi cho vui.”



Cô nheo mắt. “Cha đang định gả chồng cho con à?”



“Tất nhiên là không. Cha chỉ nghĩ rằng thay đổi không khí sẽ tốt cho con.”



“Con không đồng ý. Có hàng nghìn lý do khiến con nhất định không được rời Boston lúc này.”



“Thật à?”



“Vâng. Ví dụ, gia đình này. Ai sẽ quán xuyến công việc nếu con đi.?”



Ông John mỉm cười khoan dung với con gái. “Emma, chúng ta sống trong một ngôi nhà có mười hai phòng. Không có nhiều việc phải quán xuyến. Cha tin chắc rằng chút việc cần thiết thì bà Mullins có thể làm được.”



“Vậy tất cả bạn bè của con thì sao? Con sẽ nhớ họ khủng khiếp. Mà Stephen Ramsay sẽ là người thất vọng nhất nếu con đi đột ngột như thế. Con nghĩ rằng còn chút xíu nữa anh ấy cầu hôn rồi.”



“Lạy Chúa, Emma. Con đâu có mảy may quan tâm đến cậu Ramsay trẻ tuổi ấy. Đừng khuấy động hy vọng của chàng trai tội nghiệp chỉ vì con không muốn đến London.”



“Nhưng con tưởng cha muốn chúng con cưới nhau. Cha anh ấy là bạn thân nhất của cha cơ mà.”



Ông John thở dài. “Khi con mười tuổi, cha có thể đã thích thú với ý nghĩ sẽ tác thành cho hai đứa trong tương lai. Nhưng ngay từ khi đó cha đã thấy rõ rằng con không hề hợp cậu ta. Một tuần là đủ để con khiến cậu ta phát điên.”



“Sự quan tâm của cha đến đứa con một của mình thật cảm động quá đi.” Emma lẩm bẩm.



“Và cậu ấy phải chịu đựng thái độ vô cảm của con,” ông John xuống giọng. “Giá như Stephen nhận thấy được việc này chẳng mang lại kết quả gì. Thế lại càng có thêm lý do để con rời khỏi thành phố. Nếu con cách xa cả một đại dương, thì cuối cùng cậu ấy có thể tìm kiếm một cô dâu khác.”



“Nhưng con thật sự thích Boston hơn.”



“Con tôn thờ nước Anh cơ mà,” ông John cự lại, giọng ông suýt thành ra cáu kỉnh. “Con đã không ngừng nói về tình yêu của con đối với đất nước ấy khi chúng ta đến đó lần trước.”



Emma nuốt nước bọt và lo lắng cắn môi dưới. “Thế còn công ty thì sao?” cô khẽ hỏi.



Ông John thở dài ngả người ra ghế. Cuối cùng đã rõ lý do khiến Emma không muốn rời Boston. “Emma, Công ty Vận tải Biển Dunster vẫn còn đó khi con trở về.”



“Nhưng con vẫn còn phải học hỏi nhiều thứ! Làm sao sau này con tiếp quản được công ty nếu con không học những gì có thể ngay từ lúc này?”



“Emma, cả con và cha đều biết rằng không còn ai đáng để cha giao lại công ty hơn con. Cha đã xây dựng công ty Dunster từ con số không, và Chúa biết rằng cha mong trao lại nó cho ruột thịt của mình. Nhưng chúng ta phải nhìn thẳng vào thực tế. Hầu hết khách hàng của chúng ta ngại làm việc với phụ nữ. Ngay cả công nhân cũng không muốn bị con ra lệnh. Cho dù con có mang họ Dunster.”



Emma nhắm mắt lại, cô biết rằng đó là sự thật và suýt bật khóc vì sự bất công này.



“Cha biết không có ai thích hợp để điều hành công ty Dunster hơn con,” cha cô nhẹ nhàng nói. “Nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người khác đều đồng ý với cha. Việc này làm cha phẫn nộ, nhưng cha cũng phải chấp nhận thực tế là công ty sẽ đuổi nếu con cầm cương. Chúng ta sẽ mất hết hợp đồng.”



“Chỉ vì con là phụ nữ,” cô buồn rầu nói.



“Cha e rằng như vậy.”



“Một ngày nào đó con sẽ điều hành công ty này.” Đôi mắt màu tím của Emma trong trẻo và hoàn toàn nghiêm túc.



“Lạy Chúa, con gái ơi. Con không bỏ cuộc phải không?”



Emma cắn môi dưới và vẫn không chịu từ bỏ ý định.



Ông John thở dài. “Cha đã bao giờ kể con nghe về lần con bị cúm chưa?”



Emma lắc đầu, bối rối vì đề tài đột ngột thay đổi.



“Chuyện gì xảy ra ngay sau khi bệnh dịch cướp đi mẹ con. Con lên bốn tuổi, cha nghĩ thế. Một sinh linh nhỏ xíu.” Ông ngước lên nhìn đứa con duy nhất của mình, đôi mắt ông sáng lên vì trìu mến và xúc động. “Khi còn bé vóc dáng con nhỏ nhắn, khi lớn lên con vẫn nhỏ người, nhưng lúc bé, con nhỏ đến mức cha tưởng con không đủ sức chống lại bệnh tật.”




“Cô điên à?” Bác bếp hỏi.



“Emma, nhất định không được đâu,” Belle nói cùng lúc.



Emma đảo mắt. “Không, cháu không điên, sao cháu lại không thể ra chợ? Cháu thừa sức đi mua trứng. Với lại cháu cũng tranh thủ hít thở chút không khí trong lành. Cháu ru rú trong nhà suốt cả buổi sáng rồi.”



“Nhưng ai đó có thể nhìn thấy chị,” Belle phản đối. “Người chị đầy bột kìa, lạy Chúa!”



“Belle, chị chưa hề gặp ai cả. Làm sao có thể bị nhận diện chứ?”



“Nhưng chị không thể mặc váy áo cô hầu mà đi ra ngoài được.”



“Mặc váy áo cô hầu thì chị mới ra ngoài được chứ,” Emma kiên trì giải thích. “Nếu chị mặc váy của chị thì mọi người sẽ băn khoăn tại sao một quý cô lại đi ra ngoài mà không có người hộ tống, chưa nói đến việc cô ta lại đi chợ mua trứng. Không ai thèm ngó đến chị lần thứ hai nếu chị mặc đồ người hầu. Dù sao thì em cũng không thể đi cùng chị được. Em sẽ bị phát hiện ra ngay.”



Belle thở dài. “Mẹ giết em mất thôi.”



“Em thấy đấy... nếu bác bếp cần ai đó trong bếp giúp đỡ, thì chị là giải pháp duy nhất.” Emma mỉm cười. Cô đã ngửi thấy mùi chiến thắng.



Belle chưa xuôi. “Em không biết đâu, Emma. Chuyện này thật không bình thường, việc để chị đi ra ngoài một mình ấy.”



Emma ngao ngán thở dài. “Thì đây, chị buộc tóc gọn gàng ra sau theo kiểu các cô hầu.” Emma vội vàng vén tóc thành búi. “Và chị sẽ đổ thêm ít bột lên váy. Có lẽ bôi thêm tí nữa lên má.”



“Thôi đủ rồi,” bác bếp can thiệp. “Không cần phí thêm thứ bột hảo hạng của tôi nữa đâu.”



“Nào, Belle?” Emma hỏi. “Em thấy sao?”



“Em không biết. Mẹ sẽ không thích chuyện này tí nào.”



Emma ghé sát mặt Belle. “Cô sẽ không biết chuyện này, đúng không?”



“Trời, thôi được rồi.” Belle quay ra nói với đám người hầu trong bếp và khua khua ngón tay. “Không ai được nói lại nửa lời với mẹ tôi đấy. Mọi người hiểu cả chứ?”



“Tôi không thích chuyện này một chút nào,” bác bếp nói. “Không một chút nào.”



“Vâng, chúng ta không có nhiều lựa chọn, phải không ạ?” Emma nói thêm vào. “Nếu bác muốn có bánh cho dạ hội. Giờ thì sao bác không bảo Belle vắt chanh đi còn cháu hứa sẽ quay lại trước khi bác kịp nhận ra rằng cháu đi ra ngoài. “Nói đến đó, Emma chộp lấy mấy đồng xu trong tay bác bếp và luồn ra cửa.



Emma hít thật sâu không khí mùa xuân khô lạnh khi cô ra đến phố. Tự do! Thật tuyệt khi thỉnh thoảng thoát ra khỏi sự gò bó trong ngôi nhà của cô em họ. Ăn mặc như một cô hầu, cô có thể bước đi mà không ai chú ý. Sau đêm nay, cô sẽ không bao giờ có thể rời khỏi biệt thự nhà Blydon lần nữa mà không có người đi kèm.



Emma rẽ ở góc phố cuối cùng ra chợ. Cô tận hưởng thời gian dạo bước trên hè phố, dừng chân ngó vào từng cửa hàng. Đúng như cô dự đoán, không có quý ông quý bà đang tản bộ nào dành quá một cái liếc mắt đến cô hầu nhỏ bé có mái tóc đỏ, người dính đầy bột.



Emma ngâm nga khúc nhạc vui tươi khi bước vào khu chợ nhộn nhịp và mua vài chục trứng. Xách hơi nặng, nhưng cô cẩn trọng không nhăn nhó. Cô hầu bếp thì phải quen mang nặng, mà Emma thì không muốn làm hỏng vỏ bọc hầu bếp của mình. Ngoài ra cô cũng khá khỏe, lại chỉ có năm khối nhà ngắn nữa là về đến nhà.



“Cảm ơn ông nhiều ạ.” Cô gật đầu mỉm cười với chủ tiệm.



Ông ta đáp lại bằng nụ cười nhăn nhở. “Ấy dà, cô mới đến đây hả? Có vẻ như cô đến từ Thuộc địa.”



Đôi mắt Emma mở to ngạc nhiên. Cô không tính trước câu hỏi của người bán hàng. “Sao thế ạ, cháu sinh ra ở đó, nhưng mà cháu sống ở London lâu rồi,” cô nói dối.



“Ấy dà, tôi thì lúc nào cũng mong được thấy châu Mỹ,” ông ta trầm tư.



Emma thầm rên rỉ. Lão chủ tiệm hình như muốn lôi cô vào câu chuyện dài dòng, mà cô thì thực lòng muốn về nhà trước khi Belle trở nên lo lắng. Cô bắt đầu lùi ra cửa và miệng vẫn luôn mỉm cười.



“Lúc nào cô quay lại nhé. Cô bảo cô làm việc cho nhà ai nhỉ?”



Nhưng Emma đã chuồn ra cửa vờ như không nghe thấy câu hỏi. Đi được nửa đường về nhà, lòng vui phơi phới, cô huýt sáo vui vẻ, và khá chắc chắn rằng mình đã hoàn thành màn ngụy trang mà không bị hố lần nào. Cô bước chậm lại, muốn kéo dài thêm cuộc phiêu lưu nho nhỏ. Thêm vào đó, cô cũng thích ngắm nhìn người London cặm cụi với công việc hàng ngày. Không ai mảy may để ý đến cô trong bộ váy áo cô hầu và cô có thể nhìn chằm chằm không ngượng nghịu đến chán thì thôi bất cứ khi nào có ai quay lại nhìn cô.



Emma nghển cổ nhìn một cậu bé đáng yêu khoảng năm hoặc sáu tuổi chạy vụt ra khỏi chiếc xe do một cặp ngựa hồng giống nhau kéo. Cậu bé ôm chặt một chú cún giống Tây Ban Nha, tay gãi gãi lên đỉnh đầu giữa hai tai chú. Chú chó đen trắng đáp lại sự trìu mến đó bằng cách liếm lên mặt khiến cậu bé cười rú lên và mẹ cậu phải thò đầu ra khỏi xe xem con ra sao. Cô ấy là một thiếu phụ đẹp với mái tóc sẫm màu và đôi mắt xanh ngời lên tình yêu thương dành cho cậu con trai bé bỏng. “Con ở yên đó nhé, Charlie,” thiếu phụ gọi cậu bé. “Mẹ đến ngay đây.”



Thiếu phụ quay vào trong xe, có lẽ để nói với ai đó. Cậu bé tóc sẫm tròn xoe mắt và đổi chân trụ trong khi chờ mẹ. “Mẹ ơi,” cậu nài nỉ, “nhanh lên nào.” Emma mỉm cười trước vẻ nóng ruột ra mặt của cậu. Từ những điều cha nói với cô, cô biết hồi nhỏ mình cũng giống hệt cậu bé này.



“Một phút thôi, cún con. Mẹ xuống ngay đây.”



Nhưng ngay sau đó, một con mèo tam thể lao qua đường như một tia chớp. Cún con sủa to rồi nhảy ra khỏi tay Charlie đuổi theo con mèo sang bên kia đường.



“Wellington!” Charlie thét lên. Cậu bé lao đi đuổi theo chú chó.



Emma há hốc mồm vì sợ. Một chiếc xe ngựa cho thuê lăn ầm ầm xuống phố, còn người xà ích thì đang chăm chú nói chuyện với người ngồi bên cạnh, không mảy may chú ý đến đường đi. Charlie sắp bị giẫm bẹp dưới móng ngựa.



Emma rú lên. Cô thả ngay túi trứng xuống để lao ra đường mà không nghĩ ngợi gì. Khi chỉ còn cách cậu bé chừng một mét, cô lao người về phía trước. Cô cầu mong mình có đủ đà để đẩy cả hai người ra khỏi đường xe chạy trước khi bị cán phải.



Charlie kêu oai oái, không hiểu vì sao một người phụ nữ lạ lại lao vào ôm mình.



Ngay trước khi ngã xuống đất, Emma nghe thấy nhiều tiếng thét nữa.



Sau đó tất cả tối sầm.