Rồi Cũng Khép Những Tháng Ngày Đơn Độc
Chương 24 :
Ngày đăng: 15:42 19/04/20
Emma sải bước dọc sảnh rồi tạt vào phòng Shipton và Ames. “Tôi tìm thấy con bé rồi. Con bé đang ở phòng số bảy.”
“Trông cô ấy ổn chứ?” Ames hỏi ngay.
Emma gật đầu. “Con bé không bị thương tích gì. Chưa bị.” Cô hít sâu cố gắng trấn tĩnh cái dạ dày quay cuồng. “Nhưng có hai gã đàn ông gớm ghiếc đang canh giữ con bé. Chúng ta phải đưa con bé ra khỏi căn phòng đó.”
“Có lẽ chúng ta phải đợi công tước đến.” Shipton gợi ý đầy hy vọng.
“Không có thời gian đâu.” Emma vặn hai tay vào nhau đi đi lại lại trong phòng. “Tôi nghĩ con bé đã bị Woodside bắt cóc.”
Thấy Ames và Shipton nhìn ngơ ngác, cô nói. “Chuyện khá là dài dòng, tóm lại là hắn chết mê chết mệt Belle, và tôi nghĩ có thể hắn muốn trả thù gia đình chúng tôi. Tôi… tôi đã có lần xúc phạm hắn.” Emma nuốt khan, nghĩ đến việc mình đã cười vào mặt Woodside khi hắn nói sẽ cưới Belle. Và không có gì phải nghi ngờ rằng hắn đã tức điên lên khi mất tờ giấy ghi nợ đánh bạc. Ned đã buộc tội hắn đòi tiền rồi còn muốn đòi nữa, làm hắn mất mặt trước bàn dân thiên hạ. Điều đó chắc chắn còn đau hơn cả mất tiền. Càng nghĩ về việc đó, Emma càng thấy lo lắng. “Chúng ta phải cứu cô ấy trước khi công tước đến.”
“Nhưng làm cách nào?” Shipton hỏi. “Ames và tôi, chúng tôi không khỏe bằng mấy gã đó.”
“Và chúng còn có súng nữa,” Emma nói thêm. “Chúng ta phải dùng mưu đánh bại chúng.”
Hai người hầu nhìn cô chờ đợi. Emma nuốt khan đầy lo lắng. “Có một cửa sổ để mở,” cô nói. Cô chạy đến mở cửa sổ ra, rồi thò đầu ra ngoài. “Có một cái gờ,” cô phấn chấn nói.
“Chúa ơi, thưa phu nhân,” Ames sợ hãi nói. “Cô không định…”
“Không có cách nào vào được trong phòng nếu hai tên kia không có ở đó mở cửa cho tôi vào. Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Mà cái gờ đó cũng không quá hẹp.”
Ames thò đầu qua cửa sổ.
“Thấy không, nó rộng khoảng ba mươi phân. Tôi làm được. Chỉ cần không nhìn xuống.”
“Chúa che chở cho linh hồn chúng ta, Shipton,” Ames lắc đầu nói. “Vì công tước sẽ giết chúng ta.”
“Điều chúng ta cần là đánh lạc hướng. Làm gì đó để chúng rời khỏi phòng.”
Bộ ba ngồi im lặng vài phút cho đến khi cuối cùng Shipton đánh bạo nói, “Thế này, thưa phu nhân, đàn ông thích uống bia.”
Một tia hy vọng nhe lên trong lòng Emma. “Anh định nói gì, Shipton?”
Shipton trông có vẻ hơi lúng túng, không quen với việc ý kiến của mình được tầng lớp quý tộc lắng nghe chăm chú đến thế. “À, tôi chỉ bảo đàn ông thích bia, và chỉ thằng nào ngốc mới từ chối uống bia miễn phí.”
“Shipton, anh thật là thiên tài!” Emma kêu lên, choàng tay ôm anh ta hôn thật mạnh lên má.
Shipton đỏ mặt tưng bừng lắp bắp. “Tôi không biết, thưa phu nhân, tôi chỉ…”
“Suỵt. Bây giờ chúng ta sẽ làm thế này. Một người trong các anh sẽ đi xuống phố hò la rằng mình vừa phát tài. Ai đó vừa chết hoặc gì đó, và anh được thừa kế một khoản tiền. Sau đó hét lên rằng anh sẽ mua đồ uống đãi mọi người trên phố. Có một quán rượu ở tầng một. Người còn lại trong hai anh sẽ đứng gác ở sảnh chờ xem hai gã kia có đi ra hay không. Nếu chúng đi, tôi sẽ lẻn qua gờ tường, vào bằng lối cửa sổ, đưa Belle trở lại đây. Đồng ý nhé?”
Cả hai người đàn ông gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn vẻ hoài nghi.
“Tốt. Vậy ai trong hai anh muốn đi mua đồng uống?”
Không ai nói gì.
Emma nhăn mặt. “Thôi được rồi. Ames, anh mồm mép hơn nên tôi muốn anh làm việc đó.” Cô ấn vài đồng xu vào tay anh ta. “Giờ thì đi đi.”
Ames nhíu mày, hít một hơi rời khỏi phòng. Vài phút sau, Emma và Shipton nghe thấy anh ta la lối.
“Tôi giàu rồi! Tôi giàu rồi! Sau hai mươi năm hầu hạ, cuối cùng lão chủ già của tôi cũng ngoẻo để lại cho tôi một nghìn bảng đây!”
“Nhanh lên Shipton, đi ra ngoài hành lang,” Emma vội thì thầm thúc giục, rồi chạy tới thò đầu ra ngoài cửa sổ. Cô không nhìn thẳng được ra phố, nhưng nếu nhìn xuống ngõ, cô có thể thấy Ames đi qua để đến cửa quán trọ.
“Thật kỳ diệu!” anh ta hét lên bắt đầu cười sằng sặc. “Một điều kỳ diệu! Một dấu chỉ của Chúa! Tôi sẽ không phải hầu thêm một ông bà chủ gắt gỏng nào nữa trên đời này!”
“Cô phải trả lời tôi khi tôi nói với cô!” hắn ra lệnh, lôi cô khỏi giường và túm vai cô một cách thôi bạo.
Emma nghiến răng khi hắn làm vai cô đau đớn.
“Xin hãy thả chị ấy ra,” Belle cầu xin, cô nhảy ra khỏi giường, cố chen vào giữa Woodside và chị họ.
“Tránh ra,” hắn nói và đẩy cô sang một bên. “Giờ thì, đồ trơ tráo, cô vừa nói gì.” Hắn siết chặt cánh tay cô, khiến làn da mềm mại tím bầm.
“Tôi nói,” Emma thốt ra, vênh mặt lên thách thức, “tôi là công tước phu nhân Ashbourne.”
Mắt Woodside nheo lại, hắn liền tát vào má bên kia của cô, quật cô ngã xuống sàn. Belle lập tức chạy đến giúp cô trở lại giường. Cô nhìn Woodside với đôi mắt xanh mở to trách móc nhưng không nói gì để chọc giận hắn thêm.
Emma cố gắng nén cơn đau quay cuồng trong đầu, nhưng không thể ngăn được những giọt nước mắt lăn xuống má. Cô gục đầu vào lòng Belle, không muốn để Woodside nhìn thấy sự đau khổ của mình.
“Cô ta chọc giận tôi,” Woodside nói với Belle. “Tôi thấy thật khó tin được rằng hai cô lại có họ hàng với nhau. Tôi nghĩ rằng chúng ta phải trói cô ta lại.” Hắn nhặt bộ quần áo cô hầu của Emma vắt trên tủ và nhanh tay xé thành dải. Hắn đưa cho Belle. “Trói tay cô ta lại.”
Belle ngước nhìn hắn kinh hãi. “Chắc là anh không định…”
“Cô không nghĩ tôi sẽ trói cô ta lại à? Cô ta sẽ không cào cấu cô đâu.”
“Anh là đồ hèn,” Emma rít lên. “Sợ một người đàn bà nhỏ bằng nửa anh.”
“Emma, em xin chị, im lặng nào,” Belle nài nỉ. Cô vừa lo lắng nuốt nước bọt vừa quấn vải quanh cổ tay chị họ và nhẹ nhàng buộc lại.
“Chặt hơn vào,” Woodside ra lệnh. “Cô tưởng tôi là thằng ngu à?”
Belle khẽ kéo miếng vải.
Tức điên lên. Woodside giật hai đầu sợi vài từ tay Belle, trói tay Emma thật chặt sau lưng. Hắn nhặt một mảnh vải nữa chuyển tới mắt cá chân cô. “Nếu cô định đá tôi,” hắn cảnh cáo, “thì tôi sẽ không đợi đến đám cưới mà chiếm đoạt em họ cô ngay tại đây, trên sàn này, trước sự chứng kiến của cô.”
Emma bất động hoàn toàn.
“Anthony.” Belle dịu dàng nói, cố gắng chinh phục hắn bằng lý trí. “Có lẽ chúng ta cần thêm thời gian để tìm hiểu nhau. Em nghĩ một cuộc hôn nhân hạnh phúc không phải là điều không thể. Nhưng một đám cưới gượng ép sẽ không phải là sự khởi đầu tốt đẹp cho cuộc sống chung của chúng ta.”
“Quên đi, tiểu thư của tôi,” hắn cười to. “Chúng ta sẽ cưới nhau đêm nay, và thế là xong. Cha xứ ở đây không coi trọng đàn bà lắm đâu, và ông ấy cho rằng sự đồng ý của họ không phải điều kiện tiên quyết đối với hôn nhân. Tôi chỉ đợi mặt trời lặn là đưa cô đến nhà thờ. Tôi không cần đám đông chứng kiến.”
Emma nhìn ra cửa sổ. Mặt trời xuống thấp nhưng hoàng hôn vẫn chưa bắt đầu. Cô và Belle có khoảng một giờ. Alex đâu rồi?
Woodside ném một dải vải nữa cho Belle. “Bịt mồm chị cô lại. Tôi không có hứng thú nghe cái giọng Mỹ kinh khủng của cô ta.”
Belle quấn dải vải xung quanh đầu Emma, thắt miếng bịt mồm một cách lỏng lèo. May mắn là Woodside đang nhìn ra cửa sổ nên không nhận thấy Belle bịt miệng chị mình không chặt.
“May là tôi có khoảng một giờ gì đó trước khi đến nhà thờ,” Woodside đột nhiên nói, hướng ánh mắt nham hiểm về phía Emma. “Như thế, tôi có thời gian lên kế hoạch hành hạ tan xác cô, công tước phu nhân người Mỹ của tôi ạ. Tôi biết chính cô đã đánh cắp tờ giấy ghi nợ của tôi. Cô đã để chiếc cặp tóc trên bàn làm việc của tôi.”
Emma nhìn đi nơi khác, thậm chí không thể nhìn vào gã đàn ông đó.
“Tôi sẽ không phải dùng đến cái cách bắt cóc vợ mình, nếu cô không nhúng mũi vào – hãy nhìn tôi khi tôi nói chuyện với cô!” Woodside sải bước đến bên giường và thô bạo túm lấy cằm Emma, ép cô nhìn hắn. “Nhà Blydon không có ai nghĩ ra được trò hèn hạ ấy,” hắn mắng nhiếc. “Nhẽ ra hắn đã không xoay được tiền và tôi đưa được tiểu thư Arebella lên giường từ vài tuần trước rồi.” Hắn đẩy mạnh cô ra khiến đầu cô đập vào tường.
“Anhthony, xin anh!” Belle kêu lên.
Đôi mắt băng giá của Woodside sáng lên thèm khát khi hắn quay sang Belle. “Sự quan tâm cô dành cho chị họ cảm động thật đấy, cưng ạ, đáng buồn là nó đặt nhầm chỗ.”
Răng Emma nghiến vào miếng giẻ khi cô cố kiềm chế cơn giận dữ. Cô chưa bao giờ cảm thấy bất lực như thời khắc này, nhưng tia hy vọng lóe sáng vì cô biết rằng bất kỳ kế hoạch nào của Woodside nhằm làm nhục cô chắc chắn sẽ thất bại. Bời vì Alex tin cô, anh sẽ không bao giờ tin một lời nào của Woodside về cô.
Cô chỉ ước anh đến đây sớm, trước khi Woodside có thể thực hiện bất kỳ hành động nào trong kế hoạch hung ác của hắn.