Rồng Bay Phượng Múa

Chương 29 : Thân nhân đoàn tụ

Ngày đăng: 13:43 19/04/20


Long Tam trầm mặc một lúc lâu, Phượng Trữ mở to mắt theo dõi hắn: Long Tam suy nghĩ nửa ngày, miệng mở ra lại đóng lại, giống như không biết nên đáp như thế nào, cuối cùng rốt cục nói: “Sự kiện kia, cũng chưa được chứng thật:”



“Chuyện gì?”



“Cũng là chưa được chứng thật, có nói nhiều cũng vô ích:” Long Tam vân đạm phong thanh né tránh đề tài này: Phượng Trữ đô miệng không cam lòng, nàng căn bản là muốn nghe, để xem có cách nào hóa giải hay không, nhưng hắn không chịu nói, nàng cũng không có biện pháp: Chỉ có thể nói: “Việc kia cũng chưa được chứng thật, ngươi làm sao còn để trong lòng mãi?”



Long Tam nghẹn lời, Phượng Trữ lại nói: “Ngươi đem những chuyện xấu trước đây quên hết, sau đó chỉ nhớ những chuyện bây giờ của ta, được không?” Long Tam trong lòng giãy dụa, cuối cùng khẽ cắn môi, ôm nàng vào lòng: Phượng Trữ trong lòng vui vẻ, dựa vào trước ngực hắn nói: “Ta cũng cố gắng, mãi là Phượng Trữ hiện tại, không trở lại làm Phượng Trữ không tốt trước kia, được không?”



Long Tam ôm lấy nàng, quên đi bất an trong lòng, hắn phải làm sao để nói cho nàng hiểu, có một số việc thật sự rất khó để quên, có những tồn tại không thể nào gạt bỏ: Nhưng hắn chỉ “Ân” một tiếng, xem như đáp ứng:



Phượng Trữ yên lặng dựa vào trong lòng hắn, rồi sau đó ngáp một cái, cuối cùng ngăn không nổi cơn buồn ngủ, tuy rằng còn muốn trò chuyện, mí mắt cũng không mở lên nổi, rốt cục trên giường đất ấm áp đã ngủ say:



Phượng Trữ lần này ngủ rất sâu, khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, nàng trợn mắt nhìn quanh, Long Tam không còn ở trên giường: Phượng Trữ sợ tới mức “Sưu” ngồi bật dậy, hai cái đùi lại đau đến mức nàng nhe răng nhếch miệng, Long Tam quả thực không nói sai, chân của nàng ngày hôm qua vận động nhiều như vậy, hôm nay sợ là phải nếm mùi đau khổ:



Nàng xốc chăn lên, xắn ống quần thì thấy, chân phù lên thành hai củ cải: Nàng nhếch miệng, chịu đau, kéo hai cái đùi xuống: Nàng nhìn trái nhìn phải, trong phòng không có gì thay đổi, nhưng lại có thêm một bồn nước trong, nàng rửa mặt chải đầu một chút, lại thấy trên bàn có hai quả lê, nàng nở nụ cười, chạy nhanh qua, đem quả lê cắn liền mấy cái:



Vừa nuốt xuống miếng lê cuối cùng, Mã thẩm đẩy cửa bước vào, thấy Phượng Trữ đã xuống giường, cười nói: “Ngươi tỉnh? Mau lại đây ăn vài thứ:”



Trên tay bà bưng hai cái chén lớn, một chén cơm bên trên có hai cái bánh bao, một chén lớn đồ ăn, củ sen, rau lang còn có mấy khối thịt muối: Phượng Trữ vừa thấy, bụng đói thầm thì kêu, nhanh chóng cảm tạ, tiếp nhận há mồm ăn luôn:



Mã thẩm nhìn tướng ăn của nàng, cười rộ lên: “Chu công tử nói ngươi sức ăn rất tốt, hôm qua bị kinh hách, cứu hắn còn đi một quãng đường xa, nhất định là đói bụng lắm, nhờ ta chuẩn bị nhiều cái ăn một chút, ngươi xem xem nhiêu đó có đủ không?”



Phượng Trữ cười híp mắt, sảng khoái đáp: “Ăn xong cái đã, nếu còn chưa ăn no, sẽ nói cho Mã thẩm biết:”



Mã thẩm vừa nghe, đầu tiên là kinh ngạc, sau liền nở nụ cười, tiểu nương tử này của Chu gia thật là thú vị: Phượng Trữ lại hỏi: “Mã thẩm, tướng công của ta đâu rồi?”


“Ít nhất tỏ vẻ đồng tình một chút:”



“Tốt, ta thực đồng tình ngươi:”



“Ân, chính là a, ta đáng thương nhiều như vậy, bị đám tiểu đồng đuổi ra khỏi phòng ở nha, ngồi xổm bên ngoài không thể ngủ:” Phượng Trữ nói liên miên cằn nhằn, Long Tam càng nghĩ càng thấy không thích hợp: Phượng Trữ là con gái duy nhất, từ nhỏ gia cảnh giàu có, tại sao theo như cách nói của nàng, giống như là ở nơi nông thôn, cùng đứa nhỏ khác ngủ chung một phòng, lại từng lội ruộng?



Long Tam cúi đầu tiếp tục rịt thuốc cho Phượng Trữ, trong lòng cũng đang tính toán, thật sự một lúc nào đó cũng nên đi một chuyến đến Phượng gia:



Nhưng Long Tam không thể ngờ, Phượng gia không cần hắn tới, người ta đã chủ động đến cửa:



Mọi chuyện hắn an bài tốt lắm, quãng đường mang theo Phượng Trữ về nhà thật vui vẻ, Phượng Trữ lặng lẽ từng chút từng chút làm xao động trái tim của hắn, hắn có chút cảm xúc không rõ, hắn rốt cuộc nên làm như thế nào:



Phượng Trữ cũng cảm thấy lữ trình lần này thật sự là tốt lắm, nàng không muốn về nhà, chỉ muốn cứ như vậy theo Long Tam một đường đi mãi: Nàng không phải ngốc tử, nàng có thể cảm giác được cảm tình của Long Tam đối với nàng, cũng có thể cảm nhận được Long Tam vẫn còn ngần ngại: Tuy rằng nàng luôn miệng nói chính mình không phải là heo, nhưng không thể phủ nhận, nàng thích Long Tam, càng ngày càng thích, nàng thật may mắn vì tướng công của mình là hắn: Nàng cảm thấy nàng phải cố gắng tranh thủ, Long Tam đối với nàng tốt như vậy, ánh mắt hắn nhìn nàng ôn nhu như vậy, nàng phải cố gắng lên, nhất định có thể tiêu trừ băn khoăn của hắn, quên mất nàng trước đây không tốt:



Trở lại Long gia, vừa mới tiến vào cửa, người gác cổng liền báo với Long Tam báo : “Phượng lão gia, Phượng phu nhân đã tới:”



Phượng Trữ giật mình, nhìn về phía Long Tam, quả nhiên sắc mặt hắn không tốt lắm, hắn đối nàng gật gật đầu nói: “Là cha mẹ của ngươi:”



Phượng Trữ có chút khẩn trương, nàng kéo tay Long Tam nói: “Ta không nhớ rõ bọn họ, nên làm cái gì bây giờ? Nói cái gì thì tốt? Long Tam, ngươi phải theo giúp ta nga:”



Long Tam vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, kéo nàng cùng hắn bước vào trong phủ: Trên đường, đã có gia nhân nhanh chóng báo cho Long Nhị nói Tam gia hồi phủ, Long Nhị cho người lại dẫn bọn họ đi gặp vợ chồng Phượng gia:



Đi đến phòng tiếp khách, Long Nhị cùng vợ chồng Phượng gia đối diện nhau ngồi uống trà, không khí xung quanh không hề hòa hợp, nhưng ai cũng trưng ra khuôn mặt tươi cười: Phượng Trữ nhìn lên, vợ chồng Phượng gia trông hơn bốn mươi, nam diện mạo đoan chính, nhưng chân mày nhíu chặt nhìn khá nghiêm túc, nữ xinh đẹp như hoa, mặt mày lộ ra vài phần giảo hoạt:



Phượng Trữ nhìn, trong đầu là cảm giác nói không nên lời: Đây chính là cha mẹ của nàng sao?