Rồng Bay Phượng Múa
Chương 34 : Đầu muốn nổ tung
Ngày đăng: 13:43 19/04/20
Long Tam quay đầu nhìn Bảo Nhi đang ngủ say, lại quay sang nhìn Phượng Trữ, nói: “Ta ở đây cũng có chỗ tốt:”
“Có chỗ tốt gì?”
Long Tam cười cười: “Lo cơm nước: Đảm bảo hai người luôn có cơm ngon, ăn no!”
Đây vốn là câu nói đùa, nhưng Phượng Trữ lại cảm thấy rất muốn khóc, nàng dùng sức nháy ánh mắt, cắn môi, nỗ lực kềm chế: Long Tam nhìn biểu tình của nàng, đứng lên đi đến bên người nàng, đem nàng kéo vào trong lòng: “Ta còn có thể làm bảo tiêu cho nàng:” Nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu: “Làm sát thủ cũng được:”
Nước mắt của Phượng Trữ dâng lên, nói trong lòng không kích động vì câu nói kia chắc chắn là lừa chính mình: Nhưng mấy ngày nay nàng suy nghĩ nhiều lắm, nàng bất lực với tương lai, cuộc sống của nàng khủng hoảng, tất cả đều là dựa vào Bảo Nhi mà áp chế, nàng liều mạng nói với chính mình, nàng phải bảo vệ Bảo Nhi, nàng không thể sợ hãi, bởi vì Bảo Nhi sẽ sợ hãi theo nàng, nàng không thể yếu đuối, bởi vì Bảo Nhi sẽ thương tâm: Nàng cho mình rất nhiều áp lực cùng cổ vũ, mới thích ứng được cuộc sống hiện tại: Nhưng khi hắn lại gần nàng, nàng liền cảm thấy chính mình lại lộn xộn:
Nàng sẽ lại ỷ lại hắn như trước đây, sẽ làm mà không hề để ý chuyện trước sau, sẽ có nhiều tưởng tượng tốt đẹp cùng ước mong, nhưng cuối cùng lỡ như lại tan thành bọt nước thì sao?
Phượng Trữ gục mặt khóc một hồi, ngẩng lên cùng Long Tam nói một câu: “Ngươi nếu không thể lo cơm cả đời cho ta cùng Bảo Nhi, vậy xin ngươi hiện tại cũng đừng quản: Ta không có yếu ớt như ngươi nghĩ, thật sự!”
Long Tam đem nàng ôm thật chặt : “Cả đời dài như vậy, nàng hiện tại liền có kết luận có phải quá sớm không?”
“Vậy ngươi tính quản bao lâu?” Phượng Trữ cảm thấy chính mình sợ hãi cùng hy vọng:
“Nàng muốn ta quản bao lâu thì ta quản bấy lâu, được không?” Long Tam cảm thấy chính mình khẩn trương lại chờ mong:
Phượng Trữ không nói lời nào, Long Tam cũng không nói gì, hai người cứ như vậy ôm nhau, trốn tránh sự thật, tranh thủ hạnh phúc: Cuối cùng khung cảnh bị Bảo Nhi tỉnh ngủ muốn đi tiểu phá vỡ:
“Nương nương, đi tiểu:”
Bảo Nhi khiếp sợ kêu một tiếng, hành động của Phượng Trữ cực kỳ nhanh nhẹn, “Hô” một chút ôm Bảo Nhi hướng nhà vệ sinh mà phóng như có lửa đốt mông, Long Tam còn chưa phản ứng kịp, nhìn vòng tay chính mình trống trơn, nhìn cái giường trống trơn, có chút ngây người, ôm đứa nhỏ đi nhà vệ sinh tại sao phải chạy nhanh như vậy?
Bảo Nhi hé miệng ngại ngùng cười, Phượng Trữ dùng sức trừng Long Tam, Long Tam cho nàng một nụ cười ôn nhu, rồi xoay người bước đi: Phượng Trữ oán giận nói thầm: “Xấu quỷ, ta mới không sợ ngươi, xem ai nháo ai:”
Bảo Nhi tắm rửa sạch sẽ, hai mẹ con đi ngủ, Bảo Nhi nho nhỏ nói: “Nương nương, thúc luôn cười với Bảo Nhi:”
Phượng Trữ bĩu môi: “Hắn đối ai cũng cười, thật đáng ghét:”
Bảo Nhi có chút khẩn trương: “Nương nương, nương ghét thúc sao?” Nhưng nàng rất thích thúc này, có nên không?
Phượng Trữ nhìn sang Bảo Nhi, nắm tay nàng đáp: “Không, nương thích thúc, thực thích thực thích, thích nhất hắn trên đời này:”
Bảo Nhi chớp mắt, không hiểu lắm: Phượng Trữ thật vất vả mới có đối tượng để tâm sự, mặc kệ nàng hiểu hay không, đem tâm sự trong lòng nói hết ra: “Nương thực thích thúc, thúc là người tốt, là người tốt nhất trên đời, nhưng là nương đã làm sai chuyện, nương không xứng ở bên thúc: Nương thực sợ hãi:” Nàng nhìn thấy bộ dáng Bảo Nhi có chút lo lắng, nói nhanh: “Nhưng nương có Bảo Nhi, nương có Bảo Nhi nên cái gì cũng không sợ:
Bảo Nhi nhìn Phượng Trữ chăm chú, sau đó nở nụ cười, tiến vào lòng của Phượng Trữ: “Nương nương có Bảo Nhi, Bảo Nhi có nương nương:” Phượng Trữ ôm lấy Bảo Nhi hôn nhẹ: “Đúng vậy, nương có Bảo Nhi, Bảo Nhi có nương: Thúc thúc ở đây, sau này sẽ hối hận … Nếu hắn hối hận, ta phải làm sao bây giờ? Dù sao cũng đau, thà đau ngắn còn hơn đau dài…” Phượng Trữ càng nói càng nhỏ giọng, trong lòng thương cảm, Bảo Nhi nghe không rõ phía sau, tiểu oa nhi cũng không hiểu hết, nàng rất nhanh chìm vào giấc ngủ:
Sáng sớm hôm sau, Long Tam trở lại tiểu viện của Phượng Trữ, vừa vào cửa, liền nhìn thấy Bảo Nhi tóc tai tán loạn, xiêm y không chỉnh đứng nhìn xung quanh, nhìn thấy Long Tam đến, cái miệng nhỏ nhắn khóc hoảng: “Thúc thúc, nương nương, đau đau…”
Long Tam kinh hoảng, một tay ôm lấy Bảo Nhi bế vào, liền hướng vào phòng nhỏ của Phượng Trữ, Phượng Trữ ôm bụng cuộn mình trên giường, Long Tam sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đặt Bảo Nhi lên ghế, đưa tay xoay người Phượng Trữ lại:
Phượng Trữ rên rỉ vì đau, trợn mắt nhìn thấy Long Tam, lập tức yếu ớt không được: “Long Tam, Long Tam, ta không thoải mái, ta ói, bụng ta đau quá:”
Bảo Nhi cũng không ngồi yên, đi xuống ghế, oa oa khóc, thân mình nhỏ bé dựa vào bên giường, đưa tay kéo tay áo của Long Tam, trên mặt một phen nước mũi một phen nước mắt: “Thúc, thúc, nương nương, đau đau…”
Trong lúc nhất thời, trong phòng nhỏ tràn ngập tiếng khóc tiếng la của hai nữ nhân một lớn một nhỏ, Long Tam một tay ôm một người, cái đầu như muốn nổ tung: