Rồng Bay Phượng Múa

Chương 42 : Phân vân do dự

Ngày đăng: 13:43 19/04/20


“Long Tam, ngươi còn chưa có hảo hảo cám ơn ta nha: Ta chạy từ thật xa tới đây cứu ngươi, nếu không có ta, ngươi sớm đã bị nhúng chàm:” Phượng Trữ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nàng nghĩ đến Vân Nhiễm Hương ác độc áo độc như vậy, quả thật so ra thì nàng còn tốt hơn, nếu Long Tam thật đem Vân Nhiễm Hương thú về, Long Nhị chắc sẽ đứt mạch máu não mà chết: Cho nên nàng không những đã cứu Long Tam, mà còn cứu cả Long gia a:



“Cám ơn nương tử:”



“Nương tử của ngươi là ai chứ, đừng loạn kêu:”



“Không phải là chính nàng nói sao? Nàng thực uy phong nói: Đây là nam nhân của ta, ngươi đã làm cái gì hắn? Phượng Nhi a, ta yêu nàng chết mất:”



Phượng Trữ đỏ mặt, lắp bắp nói: “Đó là, đó là muốn chọc giận giận nàng ta thôi, ai biểu nàng ta không biết xấu hổ như vậy: Ta, ta chỉ là nói lung tung thôi, chỉ là chọc tức nàng ta thôi, ngươi, ngươi không thể lấy chuyện này ra cười ta:”



“Ta nào có cười nàng, ta là thật sự vui mừng mà:”



Phượng Trữ “Hừ” một tiếng, nói: “Ta nhìn thấy Bích Vân cung chủ gì đó uy ngươi uống rượu, ngươi cũng vui mừng uống ngay:”



“Ta là vì hoãn binh thôi, nếu không làm nàng ta giảm phòng bị, làm sao có thể kéo dài thời gian chờ nàng tới cứu?”



“Ngươi làm sao mà biết là ta tới cứu?”



“Chúng ta là tâm linh tương thông a:”



“Nói bừa:” Phượng Trữ quát lên, nhưng trong lòng có chút ngọt ngào:



Hai người bước ngắn bước dài hướng về phía ánh trăng, Phượng Trữ đột nhiên nghe thấy phía trước có tiếng nước, toàn thân nàng cứng lại một chút: “Long Tam, nơi này có nước:”



“Đúng là có nước, chớ sợ:” Long Tam ôn nhu khuyên : “Chúng ta cách cái hồ đó một khoảng: Vòng qua nó, có cái động có thể ẩn nấp, ta đã ở nơi này một thời gian, không có người có thể tìm được:”



“Cái hồ này có phải chính là nơi ngươi câu cá rồi gặp gỡ cái người cung chủ kia phải không?” Phượng Trữ phiết miệng, đối cái hồ này càng chán ghét:



“Đừng giận, đừng giận, ta về sau sẽ không câu cá được không?”



“Không được:” Phượng Trữ mất hứng:



Long Tam cười cười, bị ngữ khí nàng hờn dỗi chọc cho ngứa ngáy, quay đầu hôn nhẹ lên trán nàng: Phượng Trữ né ra: “Ngươi vừa bị người khác hôn qua, không được hôn ta:”




Long Tam vẫn như cũ không nhúc nhích, Phượng Trữ thật sự lo lắng, sợ hắn sau đó sẽ chìm xuống nước ngay: Nàng lấy tay chống đất, cứng người chậm rãi bò lại gần: Hơn nửa ngày rốt cục nằm úp sấp đến bên cạnh ôn tuyền, cả người nàng đều run lên, nhưng nàng không dám nhắm mắt, nàng dùng sức sờ sờ vai của Long Tam, tay nàng lạnh lẽo, cảm thấy da thịt bả vai của hắn nóng phỏng tay:



“Long Tam…” Nàng gọi:



Cuối cùng hắn rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm nàng: Phượng Trữ vừa tức lại sợ, đẩu thanh âm mắng: “Ngươi làm ta sợ muốn chết:”



“Thực xin lỗi:” Long Tam khuynh thân lại, hôn lên đôi môi của nàng: Phượng Trữ ghé vào bên cạnh ôn tuyền không dám động, chỉ đành nói: “Không được hôn ta, ta chán ghét ngươi, ngươi nhanh chút lên đi, ta thật sự rất sợ:”



Long Tam nhích lại gần, đối với lời của nàng ngoảnh mặt làm ngơ, ngược lại ôn nhu nâng gương mặt của nàng lên tiếp tục hôn: Hắn dán vào môi của nàng nhẹ giọng nói: “Ta tự nói với chính mình, nếu ta đếm tới một trăm mà nàng không đến, ta sẽ không làm như vậy:”



Phượng Trữ còn chưa kịp hỏi “Làm cái gì”, đã bị Long Tam nắm lấy thắt lưng nâng lên, kéo nàng xuống nước: Phượng Trữ kinh hãi hét chói tai, nhanh chóng ôm chặt lấy Long Tam: “Không cần, không cần thả ta vào nước, ta không muốn xuống nước:”



“Chớ sợ, Phượng Nhi, chớ sợ…” Long Tam dỗ dành, giữ lấy thắt lưng của nàng không nhúc nhích:”Nàng xem, ta ở đây, ta sẽ không để cho nàng chìm mất:”



Phượng Trữ oa oa kêu to, từ chối một trận, nhưng một hồi sau Long Tam vẫn giữ chặt mình như vậy, thân mình của nàng một nửa ở trong nước, một nửa trên mặt nước, nàng ngừng lại, vịn chặt lấy vai hắn, khẩn trương thở, từ trên cao nhìn xuống hắn:



Long Tam dỗ : “Nàng xem, nước không sâu, chỉ tới ngực của ta:” Hắn vừa nói, một bên chậm rãi hạ nàng thấp xuống: Mực nước đến thắt lưng của Phượng Trữ, nàng lại kêu to lên, tay chân rụng rời dùng sức ôm chặt hắn, muốn trèo lên trên: Long Tam đổi tay, sửa thành nâng mông cùng lưng của nàng, chạm môi của nàng hỏi: “Phượng Nhi, nàng sợ nước như vậy, vì sao nàng phải lại đây?”



Phượng Trữ ngẩn người, nhìn ánh mắt của hắn: Ánh mắt của hắn sáng rực, như có ma rủa làm cho nàng không thể dời ánh mắt:



“Ta…” Nàng không biết nên nói như thế nào, so với sợ nước, nàng còn sợ không có hắn hơn:



Long Tam nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, trong mắt hắn chậm rãi dâng lên ý cười, ôn nhu làm cho nàng mê say, hắn ngửa đầu hôn lên môi của nàng, ôm chặt nàng hôn thật, hai tay của hắn luồn vào trong xiêm y của nàng, vỗ về da thịt nàng trong ôn tuyền ấm áp:



Nụ hôn của hắn thực ôn nhu, làm cho Phượng Trữ choáng váng hồ hồ, ngón tay hắn thon dài, đầu ngón tay phất qua chỗ nào đều để lại một trận tê dại: Phượng Trữ hơi hơi đánh chiến, vừa vô lực lại khẩn trương: Nàng ghé vào trên vai Long Tam, cảm giác môi của hắn tinh tế vừa hôn vừa cắn cổ nàng, có chút đau có chút ngứa, nàng rụt lui người, lại bị hắn ôm càng chặt hơn:



Trong nước, nàng không dám tách khỏi hắn, quá chặt chẽ kề cận, sợ hắn buông tay thả nàng ra: Đai lưng của nàng bị tháo ra, xiêm y hạ xuống lộ đầu vai, nàng cảm thấy môi của hắn như lửa nóng duyện nàng, nàng theo bản năng đạp hắn một cước, lại cảm thấy thân mình trầm xuống, chìm vào trong nước vài phần, nàng oa oa kêu to, nhanh chóng ôm Long Tam cứng ngắc, hai cái đùi bám chặt trên lưng hắn:



Long Tam ôm nàng nâng lên cao, nhân cơ hội hôn trước ngực mềm mại, Phượng Trữ không phục lắm hung hăng một ngụm cắn ở trên vai hắn như con thú nhỏ: Nhưng trước ngực cũng cảm thấy hơi đau, tay của hắn vuốt ve nàng như trả thù, ngọt ngọt ngứa ngứa làm cho nàng không khống chế nổi mà khinh ngâm ra tiếng:



Nàng nghe thấy hắn nói: “Ta cũng vậy, Phượng Nhi, ta cũng giống như nàng: Ta không thể không có nàng:”