Rồng Bay Phượng Múa

Chương 50 : Sơ hãm nguy cơ

Ngày đăng: 13:43 19/04/20


Nam tử kia là ai?



Phượng Trữ không biết, nàng trước kia chỉ biết là nam nhân này muốn giết nàng, muốn trộm bảo vật của Long gia, nàng bây giờ còn biết thêm nam nhân này muốn cướp Bảo Nhi: Nếu là giết nàng vì diệt khẩu, cướp bảo vật vì vơ vét của cải, vậy cướp Bảo Nhi là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hắn nghĩ Bảo Nhi là đứa nhỏ của Long gia, muốn dùng để uy hiếp sao?



Kiều Lỵ nhìn vẻ mặt của Phượng Trữ lo sợ không yên ngu ngốc đờ đẫn, hận không thể đánh chết nàng, quát: “Đang nói chuyện với ngươi đó, hắn rốt cuộc là ai?”



Ngữ khí của Kiều Lỵ rất hung dữ, làm cho Bảo Nhi đang nằm trong lòng Phượng Trữ chấn động mạnh, nhưng lại không dám lớn tiếng khóc, tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt vạt áo của Phượng Trữ, chui đầu vào sâu thêm đè thấp giọng nức nở: Phượng Trữ vỗ vỗ phía sau lưng Bảo Nhi dỗ, đối Kiều Lỵ nói: “Nương, có chuyện gì trở về nói sau:”



“Ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn với ta mà lừa đảo:” Kiều Lỵ cũng không biết bị kích thích gì, đứng bên đường không thuận theo không buông tha, khiến nhiều người chú ý: Bà đang định tiếp tục nói, An Nhược Thần lại thản nhiên nói: “Đừng ở chỗ này ồn ào, hồi phủ đi:” Thanh âm của nàng không lớn, nhưng lại có uy nghiêm của tướng quân phu nhân, tùy vệ trong góc tối lúc này cũng hiện thân, đứng ở một bên, Kiều Lỵ nghĩ nghĩ, nghiêm mặt phất tay áo hướng Long phủ mà đi:



An Nhược Thần vỗ nhẹ bả vai Phượng Trữ, nhẹ giọng hỏi: “Không có việc gì chứ?”



Phượng Trữ lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nàng lại lắc đầu, trong lòng lại bắt đầu sợ hãi:



Về tới Long phủ, Phượng Trữ không chịu nổi Kiều Lỵ lần nữa thúc giục, đành đem Bảo Nhi đang khóc nháo không ngớt giao cho An Nhược Thần chiếu cố, tự mình cùng bà đóng cửa trò chuyện với nhau:



Lúc thật sự chỉ còn lại hai người, Kiều Lỵ lại không nói lời nào: Bà nhíu mày, bước chân thong thả tới tới lui lui, Phượng Trữ trong lòng hốt hoảng, cũng không biết nói cái gì mới tốt, hai mẹ con cứ như vậy trầm mặc hồi lâu, Kiều Lỵ rốt cục thở hắt ra, ngồi ở ghế trên, thanh âm bình tĩnh hỏi: “Con nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”



Phượng Trữ không biết nên đáp như thế nào, trên thực tế vấn đề này quá rộng, nàng thậm chí còn không xác định Kiều Lỵ hỏi là cái gì: Cái gì kêu sao lại thế này? Hỏi là chuyện gì? Vì thế Phượng Trữ hỏi lại: “Người nọ đã nói với nương cái gì đó?”




“Là nương không tốt:” Kiều Lỵ đến gần Phượng Trữ, kéo tay nàng ôn nhu nói: “Hôm nay ở trên đường, người nọ muốn cướp đi Bảo Nhi trong lòng ta, ta bị kinh hách, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, mới nói mà không suy nghĩ, con chớ trách nương:”



Phượng Trữ nhếch miệng: “Ta hiểu xảy ra chuyện này cũng không chịu nổi, không thể thoải mái:”



“Con đứa nhỏ này:” Kiều Lỵ cười khẽ, kéo Phượng Trữ xuống cùng ngồi, đưa tay thay nàng day day thái dương: “Ta nhớ rõ con mới trước đây có lúc bị ta mắng, cũng sinh hờn dỗi, con leo lên cây làm cho chúng ta tìm không ra, kết quả sau tự mình trượt chân, té bị thương, trên phía sau vai còn có cái sẹo:”



Bà vừa nói, một bên vỗ vỗ vị trí vai phía sau lưng Phượng Trữ, bà ôn nhu mềm giọng như vậy, Phượng Trữ thật sự đã hết tức giận, nàng hấp hấp cái mũi nói: “Ta đều không nhớ rõ:”



Kiều Lỵ nói: “Con cho nương nhìn lại cái sẹo kia đi, nói không chừng hiện tại đã phai nhạt:”



Phượng Trữ xoay đầu ra sau, cho tới bây giờ nàng nhìn không tới cái vị trí kia, nơi đó có cái sẹo sao? Nàng đang định đáp ứng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó Long Tam đẩy cửa mà vào, nhìn đến hai người thân thiết ngồi cùng một chỗ, có chút ngoài ý muốn: “Nghe nói hai người gây gổ rất lớn, ta nhanh qua xem, hiện tại xem ra cũng không có việc gì:”



Kiều Lỵ cười nói: “Ta cùng với Phượng Phượng đang nói chuyện trước đây của nàng, chúng ta thật lâu không có hảo hảo tâm sự như vậy:” Tâm sự của hai mẹ con, hắn làm con rể nên có chút nhãn lực mà tránh một chút:



Nhưng Long Tam giống như nghe không hiểu ngụ ý của Kiều Lỵ, hắn hướng Phượng Trữ vươn tay gọi nàng đến bên người, cẩn thận xem xem thần sắc của nàng, Phượng Trữ nói: “Nương nói ta trước đây từ trên cây ngã xuống, sau vai có cái sẹo, bà muốn nhìn một chút xem hiện tại đã nhạt đến đâu:”



Long Tam rũ mắt xuống, nắm tay nàng ôn nhu nói: “ Bảo Nhi khóc rất dữ, xem ra là sợ hãi, nàng đi xem Bảo Nhi, được không?” Phượng Trữ vừa nghe, nhanh chóng vội vàng hướng Kiều Lỵ nói lời từ biệt, theo Long Tam đi ra, trong lòng nàng nhớ thương Bảo Nhi, không có nhìn thấy lúc Long Tam quay đầu, nhìn Kiều Lỵ phía sau nàng, vẻ mặt có chút suy nghĩ: